Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 52: Ly hôn không được



Sắc mặt của Dư Hồng Mai lại càng tăng thêm vẻ khó chịu, mặt đầy vẻ giận giữ. “ Vậy mà cũng có chuyện như thế, thượng bất chính hạ tắc loạn! Bác ghét nhất loại con gái như vậy, không được, tôi phải làm cho chúng nó ly hôn ngay lập tức.” Những ký ức không vui bắt đầu xuất hiện lên trong đầu bà, khiến cho bà cảm thấy vô cùng căm phẫn những người làm kẻ thứ ba.

“Bác gái à, đây tất cả đều chỉ là nghe tin đồn, nhỡ đâu là người ta bịa đặt thì sao.” Lý Doanh Doanh giải thích.

“Không thể sai được, nhất định là như vậy, không có lửa thì làm sao có khói.” Dư Hồng Mai kiên quyết tin đó là sự thật.

Ngoài cửa lớn vọng vào một tiếng còi lớn, một lát sau, Nhã Lan và Mạn Nguyên hai người đã xuất hiện tại căn phòng khách lớn nhà họ Lãnh.

“Ồ, cô còn dám quay về cái nhà này cơ đấy, sao, có bản lĩnh thì đi hẹn hò với người đàn ông khác đi, không có bản lĩnh bỏ nhà theo trai à?” Bà Lãnh vừa nhìn thấy Nhã Lan liền công kích liên hồi về phía cô.

Nhã Lan thật không ngờ là sẽ gặp phải bà Lãnh, những lời công kích của bà quả thực là làm cho cô cảm thấy không thoải mái chút nào, mặc dù cô biết vốn dĩ bà Lãnh không ưa gì cô, nhưng cũng không nghĩ bà lạ phản cảm với cô tới mức độ này. Cô đương nhiên là không biết, vừa rồi Lý Doanh Doanh đã kể về câu chuyện làm người thứ ba của mẹ cô cho bà Lãnh nghe, làm dậy lên thành công nỗi căm phẫn nằm sâu trong lòng của Dư Hồng Mai đối với cô.

Không yên cô bắt đầu rời khỏi vòng tay của Lãnh Mạn Nguyên, lúc này cô mới phát hiện, trên suốt cả quãng đường cô đều được nằm trong sự bao bọc, che chở của vòng tay anh. Trên cơ thể cô vẫn còn lưu lại hơi ấm từ cơ thể anh, cô có chút gì đó lưu luyến hơi ấm đó.

Bà chưa kịp nói thì Lãnh Mạn Nguyên đã cảm thấy rất phiền, anh khinh khỉnh nhìn Dư Hồng Mai, lạnh lùng hỏi: “ Sao mẹ lại tới đây?”

“Hứ, nếu như mẹ mà không đến, thì không biết sẽ còn xảy ra chuyện tầy đình gì nữa đây. Nguyên con, mẹ muốn hai đứa phải ly hôn ngày lập tức!”

Ly hôn? “Được…”

“Không được!”

Nhã Lan không nghĩ tới cái kết quả này, cô không ngờ bà Lãnh sẽ thoả mãn tâm nguyện của cô, đang lúc trả lời. Lãnh Mạn Nguyên cướp lời cô.

“Anh…” bà người cùng lúc nhìn về phía Lãnh Mạn Nguyên.

Bà Lãnh xém chút nữa tức đến nối nhẩy cả lên, bà lấy cớ chỉnh lại y phục để chấn tĩnh lại cơn giận của mình, một hồi sau bà mới bắt đầu nói trở lại, giọng điệu vẫn nghiêm khắc như vậy. “ Con vẫn không thấy đủ mất mặt à con? Cái loại vợ mà cứ hai ba ngày lại có vụ tai tiếng trai gái này, con còn muốn bảo vệ nó đến bao giờ. Những cô gái tốt thì đầy ra đấy, vì nề nếp gia đình nhà mình, mẹ muốn hai đứa con ly hôn.”

Lãnh Mạn Nguyên tỏ ra như không nghe thấy, anh bèn đưa ánh mắt của mình sang bênh cạnh nhìn Lý Doanh Doanh, Lý Doanh Doanh trong lòng vui mừng khôn xiết, làm ra vẻ ngượng ngùng.

“ Mẹ nói con gái tốt là chỉ cô ta hả?” Anh chỉ về phía Lý Doanh Doanh, vẻ mặt đầy sự hưởng thụ được thể hiện trên khuôn mặt anh. Nếu như không nhầm, thì cô ta chính là một trong những người con gái đã chủ động leo lên gường của anh, có điều, quả thực là cô ta không có chút hấp dẫn nào, cho nên bị anh trả về nơi sản xuất

Mặt Lý Doanh Doanh bỗng nhiên đỏ ửng lên, bà Lãnh kéo tay Doanh Doanh. “ Đúng, chính là nó, Doanh Doanh biết nghe lời, làm việc có cần nhắc trước sau, lại còn là du học sinh, nó chính là người vợ lý tưởng mà mẹ muốn chọn cho con.!”

“Ô.” Lãnh Mạn Nguyên không quan tầm rồi ồ lên một tiếng, rồi nắm chặt lấy bàn tay của Nhã Lan vào lòng bàn tay anh. “ Vậy mẹ tìm lấy đứa con có thể cưới cô ta đi, ngày mai con với Nhã Lan sẽ bắt đầu đi hưởng tuần trăng mật rồi, không có thời gian cho hai người đâu.”

Nhã Lan cứ như vậy bị Lãnh Mạn Nguyên ôm chọn vào lòng một lần nữa, bị động trước sự thúc giục của anh tiến về hướng cầu thang.

“Đứng lại!” bà Lãnh bị ba chữ “tuần trăng mật” kích động làm cho tức run lên, quát lớn khiến cho họ phải dừng bước. “Con…con…vẫn còn muốn…đi nghỉ tuần trăng mật với loại con gái này à?”

Không phải là người con gái này, cô ấy là vợ của con, đúng, chúng con phải đi nghỉ tuần trăng mật.” Lãnh Mạn Nguyên đã đưa Nhã Lan lên đến bậc thang, trên cao nơi bậc thang đó anh quay lại nói với mẹ mình. Rồi sau đó nhanh chóng đi lên lầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.