Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 53: Nợ một tuần trăng mật



“Các người…hự!” Dư Hồng Mai tức đến nỗi phải giậm chân mạn một cái.

Thím Liễu xách một thùng nước từ phòng khách đi qua, ở nơi thím chuẩn bị cúi người xuống không xa, chuẩn bị lau sàn.

Dư Hồng Mai tìm được nơi chút giận thì thường đá một cái về phía cô, “ Kẻ nịnh nọt thối nát, người cũng bị cô hại chết, mà vẫn còn muốn ở lại nhà họ Lãnh chúng không đi, một lũ thối nát!”

Thím Liễu dửng dưng đứng dậy, phuỗi phuỗi quần áo. “ Bà Lãnh tôi không đi là vì ở đây có tình yêu của tôi, bảo vệ tình yêu của mình chắc là không sai đúng không.”

Liên tiếp những chữ “yêu” khiến cho bà phải lùi mấy bước, Dư Hồng Mai dường như nhìn thấy khuôn mặt kiên quyết không chút do dự trước khi chết của Lãnh sĩ Hương!

“Phu nhân, tôi không muốn để Nguyên dẫm theo vế xe đổ đổ của chúng ta, cho nên tôi khuyên bà một câu, đừng có nên như vậy nữa. Bà không giành được Sĩ Hương bà chọn cách huỷ hoại anh ấy, đã làm tổn thương không ít trái tim của bao người. Nếu như bà cũng đối xử như vậy với Lãnh Mạn Nguyên, bà sẽ mất đi cậu ấy thật sự.” Trên gương mặt của thím Liễu hiện lên vẻ mặt phúc hậu tràn đầy sự bình tĩnh, sự bình tĩnh ấy làm cho Dư Hồng Mai cảm giác thất bại từ trong sâu thẳm.

“Bà cút, cút đi, ngươi đã cướp đi Sĩ Hương của tôi, giờ lại còn muốn mê hoặc con trai tôi sao, ngươi đúng là loại phụ nữ không biết vô liêm sỉ.” Bà ta đánh đổ thùng nước trước mặt của thím Liễu, làm vỡ mấy chén trà, điên cuồng mắng thím Liễu. Lý Doanh Doanh cố gắng cản bà ta lại, mới không tiếp tục đánh mắc thím Liễu.

Thím liễu xách chiếc thùng, thản nhiên đi ra khỏi căn phòng.

Lý Doanh Doanh kéo bà lại gần rồi an ủi bà: “ Bác gái, đừng có giận nữa mà, được không? Bác nếu mà thật sự không thích lũ người ngày, thì có thể nghĩ cách, đúng không nào. Nào để cháu lại xoa bóp cho bác, đừng để tức đến nối ảnh hưởng sức khoẻ.”

“Ừ, có cách rồi.” Lý Doanh Doanh đỡ bà Lãnh ngổi xuống so-fa, vừa trải qua cơn phẫn nộ làm cho bà thở một cách hổn hển, có điều, con ngươi của bà bắt đầu chuyển động, bà bắt đầu cho mưu kế mới cho kế hoạch sắp tới.

Tránh được những ánh mắt soi mói của đám đông, Nhã Lan lạnh lùng chui ra khỏi vòng vay của Lãnh Mạn Nguyên.

“Anh Kiên Vỹ đâu? Tôi muốn xác nhận là anh ấy không sao.”

Lãnh Mạn Nguyên không vui vẻ gì cau mày lại, móc chiếc điện thoại đồng thời khởi động nó.

“Anh nói đi, anh không phải nuốt lời rồi chứ.” Đây chính là điều mà cô lo lắng nhất, Lãnh Mạn Nguyên làm việc quen làm theo ý mình, chưa hề coi trọng lời hứa của bản thân.

Một chiếc điện thoại với màn hình lớn màu đen trong nháy mắt đã được đặt trước mặt cô, Nhã Lan cầm lấy đầy vẻ ngở vực, trên màn hình lớn của chiếc điện thoại đó hiên ra hình ảnh Thành Kiên Vỹ đang được điều trị. Một vị bác sỹ trẻ tuổi khoác trên mình chiếc ao dài màu trắng đang vệ sinh các dụng cụ giả phẫu của mình, cô biết anh ấy, chính là người mà mấy hôm trước có đến nhà họ Lãnh, người ở trong nhà đều gọi anh ấy là Uy Thiểu.

Cô cố gắng tìm lấy bóng dáng của Thành Kiên Vỹ, chỉ nhìn qua sau lưng của bác sỹ cô chỉ nhìn thấy một góc khuôn mặt của anh, anh nằm trên giường, không động đậy, có vẻ như chưa tỉnh. “ Anh Kiên Vỹ tại sao không có động đậy gì?” Nhã Lan vội hỏi, nếu như không phải là vì mình thì anh ấy cũng không phải chịu thương tích nặng như vậy.

Lãnh Mạn Nguyên nhìn chằm chằm vào cái dáng vẻ nhìn vào màn hình không dứt ra được của Nhã Lan làm cho anh không thoải mái, anh cướp lấy chiệc điện thoại, cất vào trong túi.” Tất cả đều tốt, tác dụng thuốc mê chưa hết, tất nhiên là không thể động đậy gì rồi.”

“Tôi có thể đi thăm anh ấy không”

“Không được.”

Nhã Lan hỏi dò tuy nhiên bị Lãnh Mạn Nguyên cự tuyệt.

“Thoả thuận của chúng ta không phải đã kết thúc rồi sao? Tôi đã rất nghe lời làm theo ý anh thể hiện cho mọi người thấy sự ân ái mặn nồng của chúng ta, bây giờ tất cả giới truyền thông đều tin tưởng rằng chúng ta đang rất yêu nhau, như vậy chưa đủ sao?”

“Chưa đủ.”

Nhã Lan kích động hỏi, nhưng chỉ nhận được lại câu trả lời với vẻn vẹn hai chữ.

“Anh…”lòng tham không đáy sao? Nhã Lan thoáng chút không nói được một lời nào, nước mắt của Nhã Lan long lanh như những giot sương trên cánh hoa, biểu hiện sự không đồng ý của cô. Lãnh Mạn Nguyên thu nạp lấy hình ảnh đáng thương của cô vào trong mắt, anh có thói quen vuốt ve cửa tay áo, suy nghĩ một cách cặn cẽ rồi mới mở miệng nói. “Chúng ta vẫn còn nợ mấy người phóng viên đó một tuần trăng mật thật ngọt ngào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.