Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 67: Tim như dao cắt



Khi Nhã Lan khắp người đầy mồ hôi đi qua phòng khách, Bác Trương dừng ở trước mặt cô.

"Bà chủ, có người tự xưng là chị hai của bà chủ nói muốn gặp bà."

Chị hai? Chị ta tới đây làm gì nhỉ? Nhã Lan hồ nghi trong bụng. Cô và người chị hai này xưa nay không được hòa thuận cho lắm, trước kia còn ở nhà họ Quắc, chị ta vẫn luôn nghĩ mọi biện pháp bắt nạt cô, bây giờ lại đột nhiên muốn tới gặp cô, chẳng lẽ là mẹ...

"Mau mời chị ấy vào."

Nhã Lan dứt khoát ngồi xuống trong phòng khách, người giúp việc bưng tới một ly hoa trà."Bà chủ, đây là tổng giám đốc sai người mang về, dặn chúng tôi rót cho bà chủ uống."

Lãnh Mạn Nguyên? Trong lòng thoáng qua tia kinh ngạc. Từ sau tối hôm đó, quan hệ giữa bọn họ trở về như lúc trước, Lãnh Mạn Nguyên ở trong lòng cô cũng chỉ là một cái tên mà thôi.

Hớp một miếng hoa trà, hương thơm dìu dịu tỏa khắp bốn phía, một cảm giác thoải mái thấm vào tim gan, mệt mỏi sau màn tập múa vừa rồi hết thảy đều biến mất. Quả nhiên là trà ngon.

"Ôi, em gái tốt hôm nay nhàn rỗi thật đó." Quắc Nhã Thanh lắc mông đi vào. Vẫn là bận trang phục cực ngắn trên người, sóng mắt lưu chuyển, rơi xuống trên ly trà Nhã Lan đang cầm trong tay."Ôi, hoa trà nha, hay còn gọi là Hàm hương tiếu. Em gái à, em bây giờ thật không giống khi xưa, ngay cả uống trà cũng biết thưởng thức như vậy. Trà này ước chừng cũng phải mấy triệu một gói ấy nhỉ."

"Có chuyện gì không?"

"Em gái, em quên rồi à? Lần trước chị nói muốn đến nhà em chơi mà."

"..."

Nhã Lan không muốn nói nhiều với cô ta, lặng lẽ nhấp trà trong ly, mùi thơm thanh đạm lưu chuyển nơi đầu lưỡi, tâm tình cô cũng khá lên nhiều.

Quắc Nhã Thanh cũng không thèm để ý thái độ của Nhã Lan ra sao mà tự ý chọn một vị trí đối diện cô rồi ngồi xuống, ánh mắt quét một vòng trên dưới nhà họ Lãnh, vì sự rộng lớn của nó mà kinh ngạc.

"Gần đây Nguyên đều không ở nhà sao."

"Có chuyện gì không?"

Nhã Lan dĩ nhiên không biết, Quắc Nhã Thanh mỗi ngày đều sai người canh giữ ở gần nhà họ Lãnh, tìm hiểu hướng đi của Lãnh Mạn Nguyên, để có được Lãnh Mạn Nguyên, cô ta đã bỏ ra không ít công sức đâu.

Cô ta không trực tiếp trả lời, nét mặt hưng phấn như đóa hoa vừa được tắm nước mưa, vênh váo cười vô cùng đắc ý."Hi hi, hôm nay đến đây ấy mà, thứ nhất là tới thăm em, thứ hai..."

Cô ta cố ý lập lờ, nói một nửa thì dừng, lại thấy Nhã Lan có vẻ không hứng thú, mới xách lên cái túi từ bên người, lấy ra một bộ âu phục Armani.

"Nguyên cũng thật là, ngày hôm qua qua đêm ở chỗ chị, sáng nay lúc đi còn quên cả áo khoác. Chị sợ anh ấy lạnh, cố tình đến công ty đưa áo cho anh ấy, vừa vặn đi ngang qua chỗ em, liền tới thăm em một chút." Quắc Nhã Thanh không biết xấu hổ bịa chuyện, kể giống y như thật.

"Ồ, theo tôi nhớ từ nhà đến công ty anh ấy, không hề đi qua chỗ tôi."

Lời vạch trần của Nhã Lan khiến Nhã Thanh cười khan hai tiếng."Thực ra là mẹ hai nói nhớ em, chị tất nhiên phải tranh thủ thời gian đến đây thăm em rồi."

"Tôi vẫn ổn, chị còn có việc gì sao?"

"Không còn chuyện gì nữa, cũng sắp trưa rồi, Nguyên vẫn còn chờ chị mang áo đến đấy, chị đi đây." Nhã Thanh thu thập đồ đạc xong, vẫy vẫy tay, rời đi nhẹ nhàng như cánh bướm.

Lần trước vào khách sạn với Lãnh Mạn Nguyên, nhưng cũng không phát sinh quan hệ với anh giống như trong dự tính của cô. Anh để lại một bộ âu phục làm chứng cứ, chứng minh quan hệ của cô với Lãnh Mạn Nguyên. Bộ âu phục này căn bản mỗi ngày đều không rời khỏi tay, tất cả những người có quen cô đều biết, cô có một bộ âu phục Lãnh Mạn Nguyên đã từng mặc qua.

Điều này chứng tỏ cái gì, có lẽ những người có chút đầu óc đều sẽ hiểu được. Quắc Nhã Thanh chính là muốn mọi người sinh ra hiểu nhầm như vậy, sau đó thừa nhận cô ta chính là mới bạn gái của Lãnh Mạn Nguyên.

Mục đích cô ta tới đây hôm nay chính là muốn đả kích cô em gái đã khiến cô ta ghen tỵ từ lâu.

Rõ ràng là cô ta và Lãnh Mạn Nguyên coi mắt trước, không nghĩ tới, người còn chưa gặp, bản thân đã bị out, thậm chí ngay đến một lý do cũng không có. Cô ta làm sao có thể cam lòng, nhìn đứa em gái từ nhỏ đã bị mình giẫm dưới chân bỗng nhiên bay lên làm phượng hoàng, trong lòng cô ta giống như bị vuốt mèo cào vậy.

Lần này, mặc dù cô em gái ngoài mặt không có phản ứng gì, cô ta vẫn tin chắc, trong nội tâm Nhã Lan nhất định sẽ không hề dễ chịu. Thứ cô ta muốn chính là hiệu quả như vậy, mà hơn nữa còn không chỉ dừng lại như vậy, thứ sau cùng mà cô ta muốn, chính là Lãnh Mạn Nguyên!

Nhìn Quắc Nhã Thanh ra về vừa đi vừa hát, Nhã Lan lặng lẽ đứng lên, đi vào trong phòng. Cô không ngừng thuyết phục chính mình, Lãnh Mạn Nguyên vốn cũng không thuộc về cô, cô căn bản không thích người đàn ông này, thế nhưng trong lòng vẫn là một mảnh chua xót, đau đớn co rút từng cơn.

Cô mang theo gương mặt trắng bệch trở về phòng, nơi đó bày đủ loại con rối đang làm các tư thế múa, nụ cười trên gương mặt chúng dường như cũng đang châm chọc cô tự mình đa tình. Nhã Lan cuối cùng cũng biết, nơi này là nơi Tiên Như đã từng ở.

"Tiên Như, tôi không hề..." Đau đớn quá mức mãnh liệt, cô ngã xuống sàn nhà, ôm ngực thật chặt, răng cắn rách môi, mùi máu tanh nhàn nhạt tản ra trong miệng.

Cô cố gắng vùng vẫy trên sàn mấy lần, cuối cùng không có động tĩnh gì nữa.

Tỉnh lại, cô đã nằm trên giường, trong tay cắm kim truyền thuốc bổ. Một người đàn ông đang bận rộn ở đầu giường, nhẹ nhàng dọn dẹp một ít dụng cụ y dược.

"Ưm..."

Người đàn ông nghe thấy âm thanh liền quay đầu lại. Trên gương mặt anh tuấn mang theo nụ cười chuyên nghiệp. Cô biết hắn, Uy Vỹ Thiên.

"Cô có bệnh dạ dày nghiêm trọng, bụng rỗng vận động trong khoảng thời gian dài khiến cho bệnh dạ dày phát tác, dẫn đến choáng váng rồi hôn mê." Uy Vỹ Thiên vừa xem xét ống tiêm, kiểm tra tình hình dòng nước thuốc lưu chuyển vừa nói với cô.

Gật đầu một cái, Nhã Lan yếu ớt dựa vào đầu giường, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bợt lộ ra vẻ mệt mỏi, đôi môi vì khô khốc trong một thời gian dài mà làn da bong tróc.

"Uống nước đi."

Nhã Lan nghe lời ngậm ống hút uống nước.

"Cô còn trẻ mà sao đã mắc phải bệnh dạ dày nghiêm trọng như vậy?"

Mười mấy năm qua, cô không có một bữa nào là ăn đúng giờ đúng giấc, không mắc bệnh dạ dày mới lạ. Thế nhưng, còn cách nào đâu chứ?

Nhã Lan cười cười, trông hết sức yếu ớt, thấy vậy trái tim Uy Vỹ Thiên bỗng đau xót một trận. Lãnh Mạn Nguyên rốt cuộc là chăm sóc người phụ nữ của cậu ta thế nào đây? Xem ra, phải tìm cơ hội cho cậu ta làm chút việc tốt mới được.

"Được rồi, tôi đã dặn dò Thím Liễu, sau này bà ấy sẽ đặc biệt phụ trách chuyện ăn uống của cô, cô nhớ phối hợp điều trị, rất nhanh sẽ khỏe lên thôi." Uy Vỹ Thiên đơn giản căn dặn mấy câu, xoay người đi ra ngoài.

"Uy Thiếu?" Nhã Lan gọi hắn."Thành Kiên Vỹ thế nào, còn những người khác thì sao?"

"Cơ bản đã điều trị ổn rồi."

"Cơ bản là thế nào?"

Uy Vỹ Thiên bất đắc dĩ lắc đầu một cái, hai người đều cố chấp đến ngang bướng, hắn thật khó làm người tốt mà. Lãnh Mạn Nguyên là bạn tốt mấy chục năm của hắn, mà trân trọng phụ nữ lại là phương châm sống của hắn, hai bên hắn không bỏ xuống được bên nào.

"Cũng không có vấn đề gì lớn nữa rồi." Uy Vỹ Thiên lựa chọn câu trả lời sơ lược nhất.

"Tay anh ấy thì sao?"

"Có lẽ sau này không thể nào chụp hình được nữa." Bất cần đời nhún vai, hắn lắc đầu làm ra vẻ tiếc nuối. Thế nhưng hắn là thầy thuốc ngoại khoa thuộc hàng top trên thế giới, thương trạng dù có thế nào dưới kỹ thuật diệu thủ hồi xuân của hắn tất có thể hoàn hảo như lúc ban đầu. Vậy nhưng Lãnh Mạn Nguyên biến thái hết lần này tới lần khác không cho phép hắn chữa khỏi hoàn toàn cho bệnh nhân này, không thể làm gì khác hơn là giữ lại một chiêu nho nhỏ. Thành Kiên Vỹ đáng thương, mặc dù cuộc sống hàng ngày sẽ không ảnh hưởng gì, nhưng cũng sẽ không thể xử lý việc chụp ảnh với tính chính xác cao như lúc trước nữa.

"Sao có thể như vậy?" Nhã Lan thống khổ ôm mặt, cô tự trách bản thân vô cùng.

Uy Vỹ Thiên bước nhanh ra khỏi phòng, ở ngoài cửa thở mạnh một hơi. Một cô gái điềm đạm đáng yêu như vậy cần phải nhận được an ủi, thế nhưng hắn vẫn là không dám đâu, ai có lá gan báo dám đụng vào người phụ nữ của Lãnh Mạn Nguyên kia chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.