Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 68: Còn đau sao



Nhã Lan qua cửa sổ đưa mắt nhìn Thím Liễu dẫn Uy Vỹ Thiên rời đi. Ống truyền dưới sự giúp đỡ của hộ lý tại gia đã tháo bỏ, uống chút thuốc dạ dày, cô cảm giác thân thể đã thoải mái hơn rất nhiều.

Quanh năm ăn uống không có quy luật, dạ dày cô đã sớm thiên sang bách khổng*, thường xuyên đau đớn. Trước đây, trong túi của cô lúc nào cũng chuẩn bị chút thuốc dạ dày, để phòng bất cứ tình huống nào xảy ra.

(*)Thiên sang bách khổng: Đầy khuyết điểm, rất nghiêm trọng.

Đôi giày bằng nhung xinh đẹp đặt ở dưới giường, nhìn là biết được chế tạo thủ công, hình vẽ tuyệt đẹp mà tỉ mỉ, cô nhớ đến mẹ. Những năm kia cùng mẹ sống bên ngoài, mẹ con cô không có tiền liền làm thêm công việc khâu vá, mỗi tối mẹ sẽ đều tận dụng thời gian làm giày, may áo cho cô.

Mỗi lần mặc vào đồ tự tay mẹ làm, cô đều sẽ vui vẻ nhảy tưng tưng, ôm mặt mẹ không ngừng hôn tới hôn lui, ngay cả tối ngủ đều phải ôm quần áo mới ngủ.

Khi đó cuộc sống quá đỗi gian khổ, ngay cả một Nhã Lan nho nhỏ lúc ấy cũng muốn đi ra ngoài nhặt chai đổi tiền mua đồ dùng trong nhà, thế nhưng gia đình nhỏ của cô vẫn thật ấm áp, khắp nơi tràn ngập yêu thương.

Cho đến một buổi chiều hôm đó, mẹ bệnh nằm trên giường, sốt cao hơn bốn mươi độ. Trong lúc bà nửa tỉnh nửa mơ có gọi lên một cái tên, cũng không phải tên cô. Sau đó, mẹ cho cô một số điện thoại, nói rằng cô có thể liên lạc với cha.

Cha tới, lãnh đạm gật đầu với cô một cái, dẫn mấy người thủ hạ đưa mẹ vào bệnh viện. Bệnh của mẹ rất nhanh liền hồi phục, hai người dọn vào nhà cha cô. Từ đó liền không có những ngày trôi qua sóng yên gió lặng.

Chị hai và mẹ cả không ngừng chê bai cô, lần nào hai người cũng đều bắt nạt cô và mẹ, cuối cùng lại luôn trở thành cô và mẹ làm khó hai người đó, liền bị cha trách phạt.

"Tao tại sao có thể có đứa con không có giáo dục như mày."

"Nếu tao còn nghe được mẹ cả và chị hai cáo tội mày, mày lập tức cút ra khỏi nhà họ Quắc, ra đường làm ăn xin!"

Cha lần nào cũng đều dễ dàng tin tưởng lời của mẹ cả và chị hai, có lúc chỉ lo xức thuốc lên vết trầy nho nhỏ trên móng tay chị hai mà không quan tâm đến cánh tay đỏ tím và cơ thể đầy rẫy vết thương của cô. Ông mắng cô ác độc, nhưng căn bản không quan tâm cô có thể có đủ móng tay đi làm bị thương chị hai hay không.

Thấy chị hai cao ngạo đùa giỡn móng tay mình thật dài tốn thuốc nhuộm, bao nhiêu lần, Nhã Lan cũng muốn lao ra kêu to: "Cha có phải là cha của con hay không, tại sao không nghe con giải thích."

Cô rốt cuộc vẫn không làm vậy, cô biết, mẹ cả và chị hai dốc lòng hủy hoại cô, biến cô trong lòng cha trở thành một đứa trẻ thích nói láo, thích bắt nạt người khác.

Khi cha trỏ tay vào mặt mẹ, bảo hai người các cô cùng nhau cút đi, mẹ quỳ xuống, mà cô, lập tức chạy ra khỏi nhà họ Quắc.

Sau lưng truyền tới tiếng cười thỏa mãn của mẹ cả và chị hai, còn có một tiếng kia của cha: "Có bản lĩnh thì đừng quay lại, cũng đừng dùng một đồng tiền của tao!"

Năm ấy, cô độc lập.

Chuyện cũ đau đớn rành rành trước mắt, từ đó trở đi, Nhã Lan liền trở thành một người với tính tình quật cường cao ngạo, đôi khi còn lạnh lùng. Chỉ là, đối với Thành Kiên Vỹ đã từng giúp đỡ cô, còn có Uyển Nhân, luôn bên cạnh sưởi ấm lòng cô, có lẽ, chỉ có bọn họ mới là người thân của cô.

Nhẹ nhàng bước xuống giường, Nhã Lan xỏ chân vào đôi giày kia, nhiệt độ ấm áp truyền tới. Cô không có quá nhiều thời gian để cảm nhận sự ấm áp đó, trong lòng quan tâm tới thương thế của Thành Kiên Vỹ, cô hy vọng có thể biết được một ít tin tức từ chỗ Uyển Nhân.

"Alo, Uyển Nhân à?" Trong phòng khách yên tĩnh không có người, Nhã Lan len lén cầm điện thoại, bấm số di động của Uyển Nhân.

Đầu dây điện thoại bên kia yên lặng một hồi, mới truyền đến giọng nói Uyển Nhân lờ mờ không rõ: "Chuyện gì."

"Có tin gì của anh Kiên Vỹ không?" Cô bất chấp thái độ thay đổi của Uyển Nhân, vội vàng muốn biết tình hình của Thành Kiên Vỹ.

"Không có tin gì cả, tôi bận lắm, cúp máy đây." Trong giọng nói Uyển Nhân truyền đến sự tức giận, ngữ khí của cô ấy không tốt lắm, dường như còn mang địch ý.

"Thật xin lỗi, Uyển Nhân, tớ đã làm liên lụy anh Kiên Vỹ..."

"Chờ một chút!" Đầu dây điện thoại bên kia bỗng nhiên truyền tới giọng nói của Thành Kiên Vỹ, tay Nhã Lan run lên, suýt chút nữa làm rơi điện thoại. Anh Kiên Vỹ ở cùng một chỗ với Uyển Nhân? Vậy tại sao Uyển Nhân...

"Anh không cần liên lạc với cô ấy, anh bị cô ấy làm hại còn chưa đủ thảm hay sao? Tỉnh lại đi, người ta cùng ông chồng giàu có mới vừa qua tuần trăng mật đấy, cô ấy không thuộc về anh đâu."

Bên kia điện thoại, Uyển Nhân lớn tiếng nói với Thành Kiên Vỹ, ý muốn thuyết phục hắn. Thành Kiên Vỹ ngữ khí không ổn lắm tranh chấp với cô ấy mấy câu. "Alo, Nhã Lan, em có khỏe không, Lãnh Mạn Nguyên có làm khó em hay không?"

Giọng nói Thành Kiên Vỹ truyền qua ống nghe điện thoại, xem ra, lần này hắn lại thuyết phục được Uyển Nhân. Chỉ là, tiếng khóc rấm rứt bên cạnh hắn cứ không ngừng vang lên: "Em chỉ vì muốn tốt cho anh." Khiến Nhã Lan vô cùng áy náy.

Mình còn từng khích lệ Uyển Nhân theo đuổi Thành Kiên Vỹ, Thành Kiên Vỹ lại vì cô mà bị thương thành như vậy, haiz…

"Nhã Lan, em có nghe được không? Em vẫn ổn chứ, có phải Lãnh Mạn Nguyên đã làm gì em rồi hay không?" Giọng nói lo lắng của Thành Kiên Vỹ lại lần nữa truyền tới, ngắt đứt luồng suy nghĩ của cô.

Nhã Lan ổn định lại cảm xúc, cầm ống nghe nói: "Em vẫn ổn, anh thế nào rồi?"

"Anh cũng rất ổn, không có chuyện gì cả, không tin em cứ hỏi Uyển Nhân." Thành Kiên Vỹ giả vờ vui vẻ.

"Anh Kiên Vỹ, anh đừng nói dối em." Nói đến đây, Nhã Lan đã không nhịn được bật khóc. "Anh vì... em, sau này, sau này, sẽ không thể... Chụp hình... nữa "

Đầu điện thoại bên kia dương như thoáng rung nhẹ, im lặng một hồi, giọng nói nặng nề của Thành Kiên Vỹ vang lên."Nhã Lan, đừng lo lắng, không chụp hình được vẫn có thể đi làm việc khác. Anh đã sớm không muốn chụp nữa rồi, thật là trời cũng giúp anh. Em yên tâm, nếu như em muốn qua bên này làm việc, anh đã nói chuyện với ông chủ, ông ấy sẽ nhận em."

"Anh Kiên Vỹ..." Ai cũng biết, chụp hình là đam mê lớn nhất của hắn. Rất nhiều lần, cha mẹ hắn gọi điện thoại khuyên hắn làm kinh doanh, hắn cũng đều từ chối, chỉ vì muốn làm công việc mình thích. Hắn thường nói, muốn tìm một công việc hắn thích, tìm một người phụ nữ hắn yêu, đó chính là cuộc người của hắn.

Cuộc đời của hắn đã bị cô hủy hoại, hắn vẫn còn có thể giả bộ làm như không có chuyện gì xảy ra, còn an ủi cô. Nhã Lan càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt cứ rớt xuống không ngừng.

Cô không đành lòng nói thêm gì nữa, chỉ ngắn gọn trả lời: "Bảo trọng thân thể, em còn có việc." Liền cúp máy.

Bụm mặt, mặc cho nước mắt gột rửa tâm hồn yếu đuối, liên tục nhận những đau buồn vô tận, hết thảy đều bởi vì bản thân quá tự do phóng khoáng mà phạm sai lầm!

Lãnh Mạn Nguyên không biết đã trở về nhà họ Lãnh tự lúc nào, mới vừa bước vào cửa, điều đầu tiên anh thấy chính là dáng vẻ che mặt khóc thầm của Nhã Lan.

"Thế nào, còn đau hay sao?" Anh xoa xoa vai cô, kéo hai tay cô ra, trông thấy khuôn mặt giàn dụa nước mắt của cô, vội vàng hỏi.

Nhã Lan lắc đầu, khi thấy rõ là Lãnh Mạn Nguyên cô liền xoay người lại, chọn đưa lưng về phía anh. Nếu không phải vì anh, anh Kiên Vỹ cũng sẽ không biến thành như vậy, người bạn tốt duy nhất của cô - Uyển Nhân cũng sẽ không hận cô!

"Có phải còn rất đau hay không?" Lãnh Mạn Nguyên xoay người cô lại, ôm vào trong ngực, kêu lên: "Bác Trương, Bác Trương. Uy Vỹ Thiên chán sống rồi sao? Gọi điện thoại kêu hắn tới đây cho tôi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.