Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 69: Vào đây từ lúc nào



Bác Trương di chuyển thân thể mập mạp, trên mặt thoáng qua vẻ không vui, cúi đầu chuẩn bị gọi điện thoại.

"Không cần, tôi vẫn ổn." Nhã Lan ở trong ngực anh giãy giụa mấy lần, không có tác dụng gì, không còn cách nào khác đành lên tiếng.

Bác Trương đi ra, sắc mặt Lãnh Mạn Nguyên trở nên nghi ngờ."Không đau, vậy tại sao lại khóc? Đúng rồi, cô làm sao lại mắc bệnh đau bao tử?"

Nhã Lan vốn định yên lặng chống đỡ, nhưng khuôn mặt Lãnh Mạn Nguyên cách cô thật quá gần, hơi thở ấm nóng của anh thoang thoảng trên mặt cô. Sống mũi anh tuấn của anh đụng phải mũi của cô, môi mỏng khẽ mím chặt, khi nói, hơi thở ấm ấp phả vào cần cổ của cô, có chút ngứa. Cô giơ tay để ở trước ngực anh, ngăn ra một chút khoảng cách giữa bọn họ.

"Công việc và học tập bận quá, không có thời gian ăn cơm."

Lãnh Mạn Nguyên nhìn cô đăm đăm, anh không hiểu, một vị thiên kim tiểu thư tại sao lại phải vừa học vừa làm, chẳng lẽ là muốn trải nghiệm cuộc sống sao? Cho dù là để trải nghiệm cuộc sống, cũng không đến mức lấy thân thể liều mạng chứ. Xem ra, phải bỏ thời gian tra rõ cô một chút rồi.

"Ừ, sau này tôi sẽ đích thân giám sát cô ăn cơm."

"Sắp khai giảng rồi, tôi muốn đi học."

Nhã Lan không muốn tiếp tục đề tài không có ý nghĩa này, cô cho rằng Lãnh Mạn Nguyên chẳng qua là nói vậy mà thôi, chị gái cô là yêu tinh nổi danh quấn người, đàn ông chỉ cần đã bị chị ta bò lên, đừng mơ được thanh tĩnh. Nói gì tới chuyện cùng cô ăn cơm, đến lúc đó có khi ngay cả thời gian một mình cũng chẳng có.

"Ừ." Lãnh Mạn Nguyên từ chối cho ý kiến, nhàn nhạt đáp lại một câu. Anh không ngăn cản động tác của Nhã Lan nữa, mặc cô cựa quậy khỏi ngực mình, ngồi ra xa. Mà anh thì nhàn nhã nằm trên ghế sa lon, chợp mắt ngủ.

Liên tục mấy ngày không ngủ không nghỉ, hôm nay cuối cùng cũng thành công nắm được tập đoàn Phùng Hưng, khúc xương khó gặm này, thâu tóm vào tay anh. Tập đoàn Thiên Ôn bởi vì có Phùng Hưng sáp nhập, sẽ trở thành một trong mười xí nghiệp hàng đầu thế giới. Ngày mai trên trang nhất các tờ báo lớn dưới sự tài trợ của anh sẽ tập trung đăng tải sự kiện trọng đại này.

Chỉ là, điều làm anh vui vẻ cũng không phải là tình hình Thiên Ôn, mà là anh đã có đầy đủ năng lực để đối kháng với mẹ anh - Dư Hồng Mai.

Anh mỉm cười, chóp mũi truyền ra tiếng hô hấp rất nhỏ, nhắc cho Nhã Lan biết rằng anh đã ngủ.

Anh thật sự rất tuấn tú, Nhã Lan không thể không thừa nhận, kể cả là lúc ngủ, gương mặt anh vẫn tràn đầy khí phách, tà mị cám dỗ lòng người. Thân thể thon dài bền chắc làm người ta nảy sinh ý nghĩ vẩn vơ. Cổ áo nửa mở có thể trông thấy cơ ngực hấp dẫn, lộ ra ánh sáng màu đồng, theo hô hấp cao thấp mà phập phồng, như một lời mời gọi không tiếng động với cô.

Khuôn mặt Nhã Lan đột nhiên nóng ran, cô biết, mặt mình nhất định lại đỏ bừng. Mang tới một tấm chăn mỏng đắp cho anh, Nhã Lan nhẹ nhàng rời khỏi phòng khách, trở lại phòng của mình.

Phù…

Thở thật dài một hơi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng trong gương, Nhã Lan vô cùng xấu hổ. Tự lúc nào, cô đã trở thành một kẻ háo sắc vậy, chảy nước miếng đối với một người đàn ông?

Trời ạ, thật quá xấu hổ. Cô tránh khỏi chiếc gương, vào phòng tắm bật nước lạnh phun lên thân thể. Thân thể cũng ửng đỏ như vậy sau khi tiếp xúc với nước lạnh liền nổi da gà. Cơ thể hoàn mỹ cách cửa kính rơi vào một đôi mắt đen thăm thẳm.

Kì cọ một lúc lâu, hơi nóng trên người cuối cùng cũng rút đi. Nhã Lan rút khăn tắm bọc lấy cơ thể, chân không bước ra ngoài phòng tắm.

"A!" Trên ghế là Lãnh Mạn Nguyên rõ ràng đã ngủ, giờ lại vững vàng ngồi thẳng tắp. Anh tỉnh dậy từ lúc nào, rồi lại vào phòng từ lúc nào? Nhã Lan nhìn một chút phòng tắm không kéo rèm, bên trong trông thấy rõ mồn một. Anh sẽ không nhìn thấy cô tắm chứ.

Gương mặt khó khăn lắm mới lấy lại được nhiệt độ lúc đầu lập tức lại nóng lên, chỉ vài giây sau, hơi nóng liền lan ra khắp người.

"Anh, vào đây... từ khi nào?"

"Lúc cô lên lầu đã vào rồi."

Lãnh Mạn Nguyên nghịch nghịch ống tay áo, thản nhiên như không đáp.

"Vậy, tôi... tôi, chuyện đó..."

"Mỗi một động tác lúc cô tắm đều trông thấy rõ ràng."

Khóe miệng Lãnh Mạn Nguyên giương lên một nụ cười đầy ẩn ý, thưởng thức cảnh đẹp đã đỏ bừng từ mặt tới gót chân đang đứng trước mặt anh.

Nhã Lan tìm không được cái hầm nào cho cô chui xuống, ánh mắt Lãnh Mạn Nguyên trắng trợn nhìn thẳng cô, dường như đang xuyên thấu qua khăn tắm thưởng thức thân thể cô.

"Không phải anh đang ngủ hay sao?" Cô đành ngồi xuống giường, dùng chăn che lại thân thể.

"Đúng, tôi đang muốn tới đó ngủ đây." Hai tay Lãnh Mạn Nguyên thản nhiên xỏ trong trong túi quần, bước chậm như đang tản bộ trong công viên. Anh đi tới mép giường, ngồi xuống, bắt đầu cởi quần áo trên người.

"Đừng!" Nhã Lan sợ hãi kêu, rụt đầu vào trong chăn.

Lãnh Mạn Nguyên đúng lúc quay đầu lại, thấy cô rụt cổ trốn thật sâu trong chăn, liền bật ra tiếng cười sang sảng.

Tiếng cười của anh biến mất, phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy rào rào, Nhã Lan mới dám thò đầu ra, đến khi trông thấy Lãnh Mạn Nguyên cũng giống như cô, không kéo rèm phòng tắm, trên mặt lại lần nữa nóng ran.

Trên cửa kính đầy nước, mơ hồ có thể thấy được thân thể khỏe mạnh đang di động bên trong. Nhã Lan không nhịn được, hai mắt tham lam muốn nhìn lâu thêm chút, vóc người thật cao, cơ thể to lớn rắn chắc, cơ ngực gợi cảm, bắp đùi lúc ẩn lúc hiện...

Ting ting! Ting ting!

Tiếng chuông điện thoại vang lên, dọa Nhã Lan giật bắn mình, cô theo âm thanh phát ra tìm được điện thoại di động của Lãnh Mạn Nguyên, trên màn hình một dãy số xa lạ đang nhấp nháy.

"Có điện thoại!" Cô kêu to.

Tiếng nước chảy ào ào át cả tiếng gọi của cô, Nhã Lan quyết định cầm tới cửa đưa cho anh."Ối!" Sơ ý một chút, bởi vì chân đứng chưa vững, cô ngã lại xuống giường, chuẩn xác ấn phải nút trả lời.

"Nguyên, anh ở đâu, người ta nhớ anh lắm." Giọng nói ngọt ngào đến mức có thể chiết ra mật truyền tới. Nhã Lan không biết, cùng lúc ấn phím nghe, cô cũng ấn luôn phím trả lời.

Cô căng thẳng tới nỗi ngốc luôn tại chỗ, không trả lời, cũng không tắt máy. Cô nhìn sang phía Lãnh Mạn Nguyên, ngẩn ngơ không nhúc nhích.

"Nguyên, anh thật xấu, nhận điện thoại của người ta cũng không nói lời nào, em là Nhã Thanh đây..."

Chị hai? Giọng nói ngọt ngào như mật kia nếu không phải chị hai tự giới thiệu, cô căn bản còn nghe không ra. Ồ, ban ngày Nhã Thanh không phải nói với cô, chị ta và Lãnh Mạn Nguyên đã hòa hợp rồi sao?

Nhã Lan bỏ điện thoại xuống, một mình tựa vào đầu giường, đầu dây bên kia, Quắc Nhã Thanh vẫn tiếp tục ngọt ngào gọi tên Lãnh Mạn Nguyên, muốn hẹn hò với anh, nói rất nhiều mấy lời trần trụi, ám chỉ cuộc hẹn của bọn họ quả thực là tràn đầy sắc thái vận động.

"Có điện thoại sao?" Lãnh Mạn Nguyên dùng khăn lông lau tóc, mặc quanh áo choàng tắm đi ra. Anh nghe thấy tiếng gọi nũng nịu trong điện thoại, sắc mặt trầm xuống, ấn phím kết thúc cuộc gọi.

"Phải, một người phụ nữ, gọi anh hẹn gặp." Nhã Lan lạnh nhạt nói. "Thật xin lỗi, vốn là muốn đưa điện thoại cho anh, tôi lại vô tình nhấn nút trả lời."

Vị trí bên cạnh thân thể lún xuống, Lãnh Mạn Nguyên ngồi lên giường, mái tóc đã khô một nửa có vài sợi rủ xuống trước trán, trông vừa gợi cảm vừa có chút bướng bỉnh.

Nhã Lan khinh thường lờ đi ánh mắt mang dục vọng của anh, lặng lẽ xoay người vào phía trong nhắm mắt lại. Lồng ngực Lãnh Mạn Nguyên dán lên lưng của cô, ôm cô vào trong ngực, bắt đầu thăm dò.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.