Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 72: Sẽ không mang thai con của anh



"Đi, tắm rửa sạch sẽ cho tôi." Ánh mắt thương xót chỉ là thoáng qua, Lãnh Mạn Nguyên quấn lấy cơ thể cô kéo vào toilet. Vòi hoa sen phun mạnh dòng nước lạnh băng vào cơ thể cô, dòng nước lạnh băng xối lên làn da tinh tế của cô, khiến cho cô phản kháng mãnh liệt.

Xoẹt một tiếng, bộ lễ phục rách thành vài mảnh, Nhã Lan trầm giọng quát: "Anh là một tên súc sinh dã man!" Tiếng nước ào ào che đi giọng nói của cô, cũng vùi lấp đi cả rất nhiều nước mắt.

Lãnh Mạn Nguyên thô lỗ xoa xoa trên người cô, cho đến khi từng tấc da thịt của cô đều đau nhức, đỏ ửng lên...

Nhã Lan ngừng việc chống cự, cô nhắm mắt lại, kệ cho Lãnh Mạn Nguyên tra tấn. Ngay lúc cô cảm thấy toàn thân đau đớn đến tê dại, Lãnh Mạn Nguyên ngừng lại, cô cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, được anh ôm ngang lấy.

Tiếp theo, cô và anh cùng ngã lên giường, đôi môi lạnh như băng của Lãnh Mạn Nguyên in lên môi cô, thô lỗ nóng vội mà chiếm đoạt. Cô mím chặt môi, không cho anh cơ hội tiến vào.

Lãnh Mạn Nguyên cưỡng ép đẩy hai chân cô ra, cơ thể tiến thẳng vào, trực tiếp vào trong cơ thể cô, bắt đầu điên cuồng. Anh chỉ muốn cô chịu thua, chỉ muốn cô cầu xin tha thứ, tốc độ càng lúc càng nhanh hơn. Nhã Lan cắn chặt hai hàm răng, cơ thể như tê dại vì đau đớn, mỗi một lần tiến vào của Lãnh Mạn Nguyên, đối với cô mà nói đều là một lần thống khổ.

Cô không kêu lên được, mùi máu tanh ngập tràn trong khoang miệng, cô biết, môi của mình đã bị cắn rách.

"Lãnh Mạn Nguyên, anh là ma quỷ..." Nói xong câu đó, cuối cùng Nhã Lan lịm đi dưới cơ thể anh, mái tóc lòa xòa càng khiến cho khuôn mặt cô nhợt nhạt yếu đuối.

"Quắc Nhã Lan, cô là của tôi, đừng có mơ mà rời khỏi tôi!" Trước khi ngất đi, hình như cô nghe được câu nói này.

Phảng phất như đã trải qua một trận mưa bão, cả linh hồn và thể xác của Nhã Lan đều tổn thương vô cùng. Sau khi choáng váng tỉnh lại, xốc chăn lên, cảm giác đau đớn như muốn nứt ra, tất cả đều chứng minh cho cô biết rằng đêm qua không phải là một giấc mơ. Cho dù, cũng chỉ coi như đó là một cơn ác mộng!

Bên cạnh lún xuống một ít, đã không còn hơi ấm nữa. Kẻ gây ra không biết đã đi đâu, chỉ còn lại căn phòng đầy những con búp bê nhảy múa, những khuôn mặt được chạm khắc tỉ mỉ, như chế giễu cô không biết tự lượng sức mình. Những khuôn mặt kia biến thành khuôn mặt nham hiểm của chị hai, những cánh tay nhảy múa đưa ra, lại càng giống như những cánh tay ác ma mà chị ta lặng lẽ đưa tới.

Nhã Lan khó khăn di chuyển cơ thể, chịu không nổi sự đau đớn ở phía dưới mà kêu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đau khổ nhíu lại, sau đó lại quật cường mà giãn ra. Kéo tấm chăn mỏng khoác lên người, cô quyết định xuống giường tắm rửa sạch sẽ cơ thể, mùi của Lãnh Mạn Nguyên ngập tràn thần kinh của cô, cô căm ghét anh ta! Ngay lúc chân chạm đất, một cơn đau đớn ập tới, hai chân cô mềm nhũn, cứ vậy mà ngã xuống đất.

"A, Nhã Lan, cô làm sao vậy?" Thím Liễu đẩy cửa bước vào, trong tay bưng một cái khay.

Nhã Lan lắc đầu, bây giờ ở đây, kéo chiếc ga giường, cô vừa ngại ngừng lại khó xử.

Thím Liễu đặt chiếc khay trong tay xuống đất, hai tay đưa lên đỡ Nhã Lan dậy.

"A, sao lại thành ra như thế này, tổng giám độc thật không biết thương hoa tiếc ngọc." Tấm chăn mềm hơi mở ra, để lộ ra dấu hôn màu tím, thím Liễu liền hiểu ra, sau đó cười lên một tiếng. Có lẽ thím đã cho rằng, tối qua bọn cô đã có một đêm xuân khó quên như thế nào, từ trong mắt của bà ấy, Nhã Lan đọc được điều đó. Với Lãnh Mạn Nguyên, tra tấn cô có lẽ còn hưởng thụ được nhiều hơn là cảm giác vui vẻ của một đêm xuân!

Sự chua xót tràn vào trong khoang mũi, Nhã Lan không ngừng ho khan, lúc dừng lại bắt đầu khóc thút thít. Thím Liễu không ngừng vỗ lưng cô, thương xót nói: "Cô nhìn cô xem, ho chảy cả nước mắt rồi."

Thấy nước mắt trào ra, Nhã Lan cười đến run rẩy cả người, quyến rũ xinh đẹp, liên tục không dứt, đó là sự đau khổ, sự tuyệt vọng, là sự lên án ông trời tạo hóa trêu ngươi!

Thím Liễu đỡ cô đang cười như muốn ngã ra lên giường, vui mừng nói: "Quan hệ của hai người tốt lên là được rồi, tôi nói rồi, Nguyên rất yêu cô, hai người có thể như thế này, ba của cậu ấy trên trời cũng có thể yên lòng."

Nhã Lan trộm lau những giọt nước mắt đang rơi càng lúc càng nhiều, không bỏ qua gương mặt kích động và đôi mắt ướt hơi đỏ lên của thím Liễu.

Thím Liễu phát hiện ra sự thất lễ của mình, nhanh chóng quay lưng đi lau nước mắt, lúc quay người lại, đã cầm cái khay kia lên. Thím lấy ra một viên thuốc nho nhỏ, có vẻ như không muốn mang ra lắm: "Cô xem tổng giám đốc quan tâm cô đến thế nào kìa, biết cô còn đang đi học, lo việc mang thai sẽ ảnh hưởng đến việc học của cô, còn đặc biệt dặn tôi mang thuốc tới."

A, Lãnh Mạn Nguyên cho rằng ngay cả tư cách mang thai con của anh cô cũng không có! Trái tim Nhã Lan lại lần nữa như bị dao cứa, đau đến vã cả mồ hôi. Cô quật cường cầm viên thuốc kia lên, nuốt vào trong bụng.

"Haizz, nếu không phải cân nhắc đến việc học tập của cô thì tuyệt đối không thể uống thuốc này, trong nhà có đứa trẻ tốt biết bao..."

"Thím nói cho Lãnh Mạn Nguyên, tôi nhất định sẽ không mang thai con anh ta!"

Nhã Lan kiên quyết lập lời thề, khiến cho thím Liễu đang tự nói chuyện liền ngẩn người ra, lúc này bà mới phát hiện ra, biểu cảm của Nhã Lan không bình thường.

"Nhã Lan, hai người..." Còn chưa hỏi xong, bên ngoài đã vọng tới tiếng đập cửa.

"Bà chủ, mẹ chồng bà về rồi, gọi bà chủ xuống gặp bà." Mấy chữ đơn giản, giọng nói lạnh lùng, nghe thôi đã biết là giọng của bà Trương. Cơ thể thím Liễu run lên một cái, sắc mặt có chút mất tự nhiên, thím nhanh chóng thu dọn đĩa, nói nhỏ: "Cô đi tắm đi, thay một bộ quần áo sạch rồi xuống."

Nhã Lan hờ hững gật đầu, cũng không hành động gì, bên ngoài lại truyền tới tiếng đập cửa lần nữa, vẫn là giọng nói của bà Trương: "Bà chủ, nhanh lên, bà đang sốt ruột chờ dưới tầng."

"Nhanh lên đi, tính khí của bà Dư không tốt lắm đâu!" Thím Liễu đẩy cô vào phòng tắm rồi nói với người bên ngoài cửa: "Lập tức xuống ngay."

Nhã Lan thu xếp xong xuôi, thím Liễu giúp cô chải một kiểu tóc đơn giản, tìm một bộ váy áo vừa người mặc vào, đi xuống dưới tầng.

Trong phòng khách, mấy người giúp việc đang tập trung lại, bọn họ đứng đó, đầu cúi thấp. Trước mặt bọn họ là Dư Hồng Mai nghiêm nghị, trang phục cầu kỳ.

"Các người nghe kỹ cho tôi, muốn ở lại nhà họ Lãnh làm việc thì phải trung thành, với ai? Với tôi! Các người nhìn xem, bà Trương làm việc thận trọng, chuyện gì cũng báo cáo với tôi nên mới ngồi lên được vị trí quản gia!"

Cơ thể mập mạp của bà Trương đắc ý giựt lên một cái, vì để thể hiện sự chịu thương chịu khó, hai cái chân mập mạp của bà ta đứng vững, cơ thể lúc nào cũng còng xuống được kéo thẳng lên.

"Các người chỉ cần chịu khó, làm việc có chừng mực, cũng sẽ được giống như bà Trương, trở thành người nhà họ Lãnh chúng tôi trọng dụng."

"Đã hiểu chưa!" Bà Trương như chó săn phụ họa theo Dư Hồng Mai, lớn tiếng giáo huấn người làm.

"Hiểu rồi ạ." Mấy giọng nói không cam chịu cất lên.

Nhã Lan hờ hững đứng ở cầu thang, chờ đến khi cuộc giáo huấn kết thúc. Ánh mắt sắc bén của Dư Hồng Mai đã nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt bộc lộ rõ sự ghét bỏ dán vào cơ thể cô, tựa như muốn đục mấy cái lỗ trên người cô vậy.

"Còn không mau lại đây." Bà Trương thay đổi vẻ tôn trọng mấy ngày trước đó của bà ta, hơi gào lên với cô, lộ ra vẻ ghét bỏ.

Nhã Lan chầm chậm bước tới, đứng cách đám người đó mấy bước.

"Nhanh lại đây đứng ngay ngắn vào! Để cho bà đứng ở đây lâu như vậy, quả thực là vô cùng bất kính. Ai cho phép cô như vậy." Bà Trương chỉ chỉ chỗ bên cạnh những người giúp việc kia, ra hiệu cô tới đứng cùng chỗ với bọn họ.

Nhã Lan yên lặng nhìn bà Trương, cổ bà Trương hơi rụt lại, hiển nhiên là có chút e ngại nhưng nhận được anh mắt của Dư Hồng Mai, lập tức trở nên hung dữ: "Nhìn cái gì mà nhìn, còn không mau đến đây, cô cho rằng cô là ai!?"

"Xin lỗi, tôi không phải người giúp việc." Từ trên người Dư Hồng Mai, Nhã Lan có thể nhìn ra bóng dáng của Lãnh Mạn Nguyên, cũng khó trách, mẹ nào con nấy mà. Cô căm ghét sự đặt điều của bọn họ, làm tổn thương người khác, không coi người khác là người, tính khí bướng bỉnh trong cô lại bắt đầu nổi lên.

"Cô cho rằng cô là ai!" Dư Hồng Mai vẫn luôn không ưa cô, uy nghiêm quát cô như vậy, trong phòng khách âm vang giọng nói của bà ta.

Nhã Lan không sợ lắc đầu cười nhạt nói: "Nếu như bà Dư có trí nhớ tốt thì sẽ nhớ, tôi và con trai bà đã cử hành hôn lễ, quang minh chính đại trở thành vợ chồng!"

Giọng nói của cô không lớn nhưng lại rất vang, tất cả mọi người đều đã nghe rõ.

"Cô, đồ không biết xấu hổ!" Ngón tay đã được sơn màu đỏ chót của Dư Hồng Mai giơ ra, chỉ thẳng vào đầu mũi cô, lông mày được tô vẽ tỉ mỉ dựng đứng lên, da vùng mắt vừa được kéo căng mở tròn, con ngươi như muốn lòi ra

"A... Cô không phải là cái người cùng người đàn ông khác hôn môi nồng nhiệt trong toilet ở hội từ thiện sao?" Không biết Lý Doanh Doanh từ đâu chui ra, bưng một chén trà nóng hổi, giả vờ xum xoe, cố tình giả bộ như giật mình chỉ vào Nhã Lan nói.

Mặc dù việc này đã được Lãnh Mạn Nguyên gây sức ép, các tạp chí lớn đều không dám đăng nhưng hôm đó đúng lúc cô ta đi vào toilet, vô tình nhìn thấy. Sự việc bị cô ta "không cận thẩn" bôi đen, Nhã Lan trở thành một người phụ nữ không tuân thủ chuẩn mực đạo đức.

"Cái gì? Còn thân mật với người đàn ông khác, thật không biết xấu hổ!" Bốp! Dư Hồng Mai giáng cho cô một bạt tai, cảm giác nóng rát đau đớn lập tức truyền tới. Cô ôm mặt, kinh ngạc nhìn Dư Hồng Mai.

"Nhìn cái gì, cô có tư cách gì làm vợ Nguyên Nhi, từ hôm nay trở đi, cô phụ trách quét dọn cho nhà họ Lãnh. Bà Trương, bây giờ bảo cô ta lau sạch sẽ phòng khách!" Dư Hồng Mai nghiêm nghị sai bảo, bà Trương vâng dạ, Lý Doanh Doanh lại như cô con gái dịu dàng vuốt ngực cho bà, ánh mắt đắc thắng nhìn về phía cô.

"Còn không mau đi đi!" Bà Trương duỗi thẳng cái chân mập mạp đá vào đầu gối của cô, Nhã Lan kêu lên một tiếng đau đớn, quỳ rạp xuống mặt đất. Ngay sau đó, bà Trương nhét vào tay cô một cái khăn, lại bảo người giúp việc đem một chậu nước đến bên cạnh cô.

"Mẹ cả, vì loại người này mà làm sức khỏe xấu đi thật không đáng, chúng ta ngồi xuống nghỉ ngơi nào, bớt giận." Lý Doanh Doanh đỡ Dư Hồng Mai, cô ta cũng không đi, chỉ ngồi vào chiếc ghế sa lon bên cạnh.

Mẹ Lãnh không ngừng thở phì phì, bà ta chỉ vào Nhã Lan rồi nói với bà Trương: "Bảo cô ta lau nhanh lên, không lau thì đánh chết cô ta! Nhà họ Lãnh chúng ta, một người chết chẳng qua chỉ như chết một con chó!"

"Dạ vâng." Bà Trương nghe được lệnh, lại đá một cú nữa vào hông cô.

Nhã Lan kêu lên một tiếng đau đớn, cô nắm chặt lấy cái khăn, tất cả đều là thù hận với người nhà họ Lãnh! Cô cắn chặt răng, không nhúc nhích cũng không lên tiếng, nước mắt chảy ra cũng ép quay trở lại.

"Đi lau mau!" Bà Trương đánh đến nỗi thở hồng hộc nhưng Nhã Lan vẫn không nhúc nhích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.