Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 78: Đối xử với phụ nữ như thế nào



Uy Vỹ Thiên cắn một cái vào ngực cô gái hầu rượu, khiến cho người phụ nữ yêu kiều kia cười lên ha ha.

"Đối xử với phụ nữ, cần phải dịu dàng. Phụ nữ giống như một đóa hoa mềm mại, đàn ông phải làm sứ giả bảo vệ hoa, yêu các cô ấy, bảo vệ các cô ấy, bất kỳ lúc nào cũng mang tới cho cô ấy sự lãng mạn bất ngờ, như vậy, phụ nữ mới dám đến gần cậu."

Uy Vỹ Thiên chậm rãi nói, hai người kia nghe mà trợn mắt há mồm, Uông Minh Thiên gật đầu đồng ý, Lãnh Mạn Nguyên thì chìm vào trong suy tư.

"Không phải đã nói với cậu rồi sao, Nguyên, đối xử với cô vợ xinh đẹp của cậu phải biết lựa cách một chút, yêu thì nói ra." Cao thủ tình trường Uy Vỹ Thiên truyền lại kinh nghiệm.

"Yêu cô ta sao, không thể nào!" Lại một ly rượu nữa được uống vào bụng, người phụ nữ kia coi sự quan tâm của anh là trò cười, đáng để anh yêu sao? Dường như anh gào lên, dường như muốn xua đi sự quan tâm với Nhã Lan từ sâu trong đáy lòng.

Đôi mắt đẹp giấu sau cặp kính của Uông Minh Thiên lóe lên, lộ ra đôi mắt hai mí còn đẹp hơn cả mắt phụ nữ. Câu ta nhìn Lãnh Mạn Nguyên, chỉ nâng ly lên với anh, khé nhấp một ngụm.

Uy Vỹ Thiên vỗ mông cô gái hầu rượu, ý bảo cô ta đi. Xem ra đêm nay, cần phải có một khóa học dạy tảng băng di động này cách đối xử với phụ nữ.

"Đối xử với phụ nữ, chỉ có bốn từ đó là dịu dàng lãng mạn. Phụ nữ thích bữa tối trong ánh nến, nếu như cậu muốn cô ấy thích cậu, tốt nhất là sau bữa tối đưa một bó hoa hồng tặng cho cô ấy, tình cảm khen ngợi cô ấy "em thật đẹp", người phụ nữ nào cũng không thể thoát khỏi chiêu này, chỉ cần thêm một nụ hôn nữa, cô ấy sẽ ngoan ngoan chủ động chui vào trong lòng cậu."

Ha ha ha ha, Uông Minh Thiên cười sảng khoái: "Xem ra, tôi cũng phải học chiêu này mới được."

"Hừ, vì một người phụ nữ mà phải bỏ toàn bộ những người khác, vớ vẩn!" Lãnh Mạn Nguyên rót thêm một ly rượu, bao nhiêu người phụ nữ còn đang đợi được lên giường anh, một mình Quắc Nhã Lan là cái thá gì!

Haizz! Nhìn Lãnh Mạn Nguyên hung hăng rót rượu, Uông Minh Thiên lắc đầu: "Đối với phụ nữ phải chân thành một chút, mặc dù Phấn Nhi không thích tôi nhưng tôi vẫn dám tỏ tình với cô ấy, tại sao phải giấu tình cảm của mình chứ."

Cậu ta xắn ông tay áo, nhìn đồng hồ đeo tay một cái: "Giờ này Phấn Nhi hẳn là chưa đi ngủ, tôi muốn đi gặp cô ấy, hai người cứ tự nhiên đi." Nhặt áo khoác ném một bên lên, cậu ta khoan thai đứng dậy, biến mất ngoài cửa BUP.

"Thấy gái quên bạn!" Uy Vỹ Thiên vẫy tay với cậu ta, tùy ý nắm ly rượu trong tay, thoải mái ngả người sang một bên ghế sa lon, trăm phần trăm là một công tử đào hoa. Lãnh Mạn Nguyên không nhấc đầu lên, tiếp tục rót rượu uống liên tục.

"Đúng rồi, mai là sinh nhật cậu, có muốn tụ họp anh em ăn mừng không? Hay là mở party đi?" Uy Vỹ Thiên đề nghị.

"Không!" Anh lập tức từ chối, tiếp tục uống ly rượu tron tay.

"Nào, tôi uống cùng cậu." Nhìn dáng vẻ như có thù với rượu kia của Lãnh Mạn Nguyên, Uy Vỹ Thiên không thích chút nào, quyết định uống không say không về với anh.

...

Một tiếng chuông vang lên, đánh thức Nhã Lan đang ngủ say. Chuyện gì thế?

Hôm qua, vừa lấy lại điện thoại của mình từ thím Liễu, đêm nay liền nhận được điện thoại. Dựa vào ánh sáng của màn hình, cô nhìn thấy hai chữ Uyển Nhân. Đã muộn như vậy rồi, cậu ấy còn gọi đến làm gì?

Điện thoại được kết nối, truyền đến giọng nói lo lắng của Uyển Nhân: "Nhã Lan, không ổn rồi, anh Kiên Vỹ bị bắt cóc."

Bắt cóc? Đầu như đơ ra một lúc, Nhã Lan mãi mới cất lời hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Tớ không yên tâm để anh Kiên Vỹ ở nhà một mình, chiều nay lại đến nhà anh ấy một chuyến, lúc mở cửa ra thấy không có người. Tớ nghĩ là anh ấy đi mua đồ, ngồi ở nhà anh ấy chờ nhưng đến giờ vẫn chưa nhìn thấy anh ấy đâu. Có hàng xóm tới nói, lúc tầm mười một giờ, nhìn thấy hai ba người áo đen lôi một người đàn ông đi, tớ nghĩ, anh ấy nhất định là bị bắt cóc... Không biết bây giờ anh ấy có gặp nguy hiểm không, hu hu..." Uyển Nhân nói rồi bậy khóc huhu. Giọng nói của cô ấy bất lực lại bi thương như vậy, khiến cho Nhã Lan đi qua đi lại trong phòng, không nghĩ được ra cách gì.

"Uyển Nhân, cậu bình tĩnh một chút, nói cho tớ nghe, gần đây anh ấy có đắc tội với người nào không?"

"Không đâu, anh Kiên Vỹ đối với ai cũng tốt, làm sao đắc tội với ai được? Trừ khi, trừ khi là..."

Uyển Nhân ấp úng nhắc nhở Nhã Lan, chỉ có Lãnh Mạn Nguyên mới làm vậy. Có phải là anh phái người theo dõi cô, nghe được cuộc đối thoại trong rừng cây của bọn cô không? Đúng vậy, nhất định là anh ta, chỉ có anh ta mới làm ra loại chuyện xấu hổ như thế này.

"Uyển Nhân, cậu không cần lo lắng, bây giờ tớ lập tức đi tìm Lãnh Mạn Nguyên, bắt anh ta trả người." An ủi Uyển Nhân một lúc, Nhã Lan vội vàng cúp điện thoại, chạy tới phòng của Lãnh Mạn Nguyên.

Cô gõ mạnh cửa phòng của Lãnh Mạn Nguyên, bên trong tĩnh lặng, không có âm thanh gì phát ra. Điện thoại, số điện thoại? Nhã Lan nhớ tới dãy số điện thoại đã vứt đi hôm đó, vội chạy xuống tầng, thùng rác kia đã sớm được dọn sạch, không còn gì cả.

"Đêm hôm, chạy đến phòng khách bới thùng rác, cô không sợ người khác cười à?" Âm thanh đay nghiến truyền tới từ phía sau, khiến Nhã Lan giật mình kêu lên. Xoay người lại, Dư Hồng Mai đã đứng lên khỏi ghế sa lon, ngón tay dài nhỏ của bà ta đang cầm một cái chén trà thơm mùi hoa nhài, bộ áo ngủ màu đỏ lửa làm nổi lên làn da trắng nhợt của bà ta. Sắc mặt của bà ta trầm xuống, nét mặt nghiêm khắc, thái độ xem thường cô rất rõ ràng.

Bỏ qua ánh mắt tràn đầy căm thù với cô, lúc này Nhã Lan chỉ muốn tìm Lãnh Mạn Nguyên: "Mẹ có biết Lãnh Mạn Nguyên ở đâu không?" Cô cố sức tỏ thái độ lễ phép bình thản.

"Nó không phải chồng cô sao? Tại sao lại đến hỏi tôi?" Khuôn mặt được chăm sóc kỹ càng của Dư Hồng Mai lập tức dài ra, nghiêm nghị chất vấn: "Một người phụ nữ mà ngay cả chồng mình đi đâu cũng không biết, có thể làm con dâu nhà họ Lãnh chúng tôi sao?"

Lại là như vậy! Nhã Lan ghét bỏ nhắm mắt lại, cô không định tranh cãi cùng với người phụ nữ này, không biết anh Kiên Vỹ đang ở đâu, cô muốn hỏi Lãnh Mạn Nguyên rõ ràng.

Cô quay người chạy tới sân sau, số điện thoại lần trước là do thím Liễu đưa cho cô, có lẽ bà sẽ biết.

"Đứng lại!" Tiếng quát nghiêm nghị, khiến cho Nhã Lan dừng bước: "Cả ngày hôm nay đi đâu? Có phải lại đi gặp đàn ông không? Cô đúng là loại phụ nữ lẳng lơ!"

Lời lẽ khó chịu như vậy, lắc lắc đầu, Nhã Lan muốn vứt hết những lời đó ra khỏi đầu.

"Không phục phải không? Cô là đồ lẳng lơ! Tôi nói không sai chứ, mấy ngày không có đàn ông thì không chịu nổi, thật là đồ thối nát!"

"Bà có thể đừng nói khó nghe như vậy có được không." Nhã Lan nắm chặt tay, khuôn mắt trắng trẻo của cô tức giận đỏ bừng lên, cô cố nén cơn giận, lạnh lùng nói: "Tôi chỉ đến trường thôi, có Đại Hưng đi cùng, bà có thể đi hỏi cậu ta."

"Cô nhất định phải ly hôn với Nguyên nhà chúng tôi, nếu không, cô không có ngày nào sống dễ chịu hết." Dư Hồng Mai gào thét, làm màng nhĩ của cô rung lên.

Lúc này, cô thật sự không còn tâm tình để thảo luận vấn đề này với bà ta, Nhã Lan chỉ nói một câu: "Việc này, bà bàn bạc với con bà trước đi." Rồi bước chân đi khỏi.

"Cô sẽ hối hận!" Dư Hồng Mai vẫn gào lên sau lưng, Nhã Lan bước nhanh hơn về phía sân sau.

Cô quá gấp gáp, căn bản không kịp suy nghĩ tới hàm ý bên trong lời nói của Dư Hồng Mai.

Gọi thím Liễu cả một đêm, Nhã Lan không biết rằng, thím Liễu không ở sân sau mà ở một căn phòng trống bên cạnh nhà hoa, căn bản không thể nghe được tiếng cô gọi.

Buổi sáng, đám người giúp việc nhỏ to nói chuyện, đại loại là nói về chuyện đêm qua cô gọi to cả đêm ở sân sau.

"Đêm hôm khuya khoắt lại gào lên như vậy, thảo nào bà chủ lớn nói cô ấy không có giáo dục."

"Đúng vậy, tôi cũng nghe thấy, có chuyện gì không thể để đến sáng rồi tìm bà ấy nói sao?"

"Nghe nói, hai người đó rất thân thiết, khẳng định là đang bày chuyện bí mật nào đó."

"Phẩm chất thật sự quá kém, làm con dâu nhà họ Lãnh sao dễ như vậy."

...

"Còn nói gì vậy, không mau làm việc đi!" Lý Doanh Doanh đi tới, giả vờ trách mắng.

"Cô Lý, chắc cô không biết, tối qua bà chủ..." Một người giúp việc lắm mồm muốn nịnh bợ cô ta, đi tới nói hết chuyện tối qua: "Còn nghe nói có người thấy được bà chủ cãi nhau với bà chủ lớn, hình như là đi gặp đàn ông gì đó, bị bà chủ lớn biết được."

Dư Hồng Mai và Lý Doanh Doanh tới, trong nhà lại có thêm vài người giúp việc không hiểu quy củ nhà họ Lãnh, chỉ biết khoa môi múa mép.

A? Có chuyện như vậy ư? Tối qua Lý Doanh Doanh cũng nghe được Dư Hồng Mai cãi nhau với Nhã Lan, cô ta không định xuống, sáng sớm cô tình đi xuống để nghe được tin từ đám người giúp việc, không ngờ rằng, đúng thật là nghe được tin.

"Được rồi, người dưới không được nói xấu chủ, biết chưa?" Lý Doanh Doanh vờ vịt trách cứ vài câu, quay người đi lên, ý cười đầy trên mặt.

Nhã Lan thất vọng đi trở về nhà chính, hôm nay, cô nhất định phải chờ được Lãnh Mạn Nguyên. Cô tin chắc rằng Lãnh Mạn Nguyên bắt cóc Thành Kiên Vỹ, cô hi vọng có thể chờ được anh về, hỏi được những thông tin liên quan tới Thành Kiên Vỹ.

Cô khóa mình vào trong phòng, ngơ ngác nhìn ra cửa sổ, từ phía này, có thể nhìn thấy xe của Lãnh Mạn Nguyên khi vào nhà.

Anh Kiên Vỹ, anh nhất định phải sống tốt, nếu như anh có gì bất trắc, em sẽ không sống một mình đâu...

Nhã Lan suy nghĩ miên man, một đêm không ngủ, mí mắt cô nặng như đeo chì, một lúc sau liền dựa vào đầu giường ngủ mất.

Lãnh Mạn Nguyên dừng xe ở một nhà hàng xa hoa bậc nhất, bố trí một bữa tối ấm áp, xếp vô số ngọn nến xung quanh, chỉ cần khách vừa đến, liền tắt hết đèn đi, trở thành một bữa tối ấm áp dưới ánh nến.

Khách tối nay chỉ có một, đó là Quắc Nhã Lan!

Lãnh Mạn Nguyên thỏa mãn nhìn cách trang trí trước mặt, vẫy tay bảo nhân viên phục vụ ra ngoài. Anh có thể tưởng tượng được, Nhã Lan nhìn thấy cảnh tượng lãng mạn này vui mừng ngạc nhiên đến mức nào, đêm sinh nhật này, sẽ là một đêm ấm áp khó quên nhất từ khi anh sinh ra.

Đại Hưng đã lái xe xuất phát, không tới nửa tiếng nữa cô sẽ tới. Ừm, nửa tiếng đồng hồ, anh lại như một chàng thanh niên mới lớn đợi cô gái mối tình đầu tới?

"Quản lý Lưu!" Gọi quản lý căn phòng tới thông qua bộ đàm: "Xe hoa tôi muốn đã chuẩn bị xong chưa?"

"Đã xong rồi ông chủ, 9999 đóa hoa hồng, xe hoa thủy tinh pha lê, khảm viền ren như ông căn dặn." Quản lý Lưu báo cáo.

"Được, không có việc gì nữa rồi." Khoát tay một cái, quản lý Lưu và nhân viên phục vụ lui ra ngoài.

Tắt công tắc đèn, cả phòng chìm vào bóng tối, ánh nến chập chờn trong đó khiến cho không khí thêm phần lãng mạn và huyền bí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.