Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 79: Mãi mãi là kẻ thù



Khi Nhã Lan nghe được Lãnh Mạn Nguyên gọi tới, kích động đến nhảy lên một cái. Cuối cùng cũng gặp được anh ta, cô muốn xem xem rốt cuộc anh ta còn có mưu tính gì!

"Bà chủ, bà không...trang điểm một chút sao?" Đại Hưng nhìn mái tóc hơi xốc xếch và quần áo nhăn nhúm của Nhã Lan, cẩn thận hỏi. Tối nay là khoảng thời gian đặc biệt nhất của tổng giám đốc, anh đã dặn đi dặn lại, muốn làm cho Nhã Lan bất ngờ, nhưng ăn mặc như vậy đi vào một nhà hàng sang trọng, vẫn có chút không phù hợp.

"Trang điểm?" Đi đàm phán với kẻ thù thì tất nhiên phải ăn mặc cho có tinh thần một chút, như vậy mới có thể thắng đối phương về mặt khí thế. Nhã Lan nghĩ ngợi, quay người đẩy Đại Hưng ra ngoài: "Cậu nói đúng, tôi hẳn là nên ăn mặc thật xinh đẹp." Như vậy, mới có thể áp đảo được tên ma quỷ ghê tởm kia.

Lúc cô đi ra khỏi phòng, ngay cả Đại Hưng cũng sáng mắt lên. Cô mặc một bộ váy lụa trắng dài đến đầu gối vừa hay để lộ ra đôi chân trắng nõn thon dài, khung xương cân đối, thiết kế vừa hay che được vòng eo quá nhỏ của cô, tà váy tung bay, giống như một nàng tiên vậy!

Cô xõa tóc sau lưng, phối hợp hoàn hảo với quần áo, trên mặt trang điểm nhạt, hoàn toàn che lấp vẻ tiều tụy.

Gót sen nhẹ bước, thế này sao có thể chỉ là thứ vật phàm nơi trần gian, nhất định là Cửu Thiên Tiên Nữ hạ trần.

"Đi thôi." Gọi Đại Hưng đang ngẩn người ở cổng, cô vội vã muốn gặp Lãnh Mạn Nguyên.

"Bà chủ, mời cô vào." Đại Hưng dừng xe lại, đưa cô đến một căn phòng lấp lánh ánh nến.

Nơi này sao? Bị mất điện à? Nhã Lan nhìn vào căn phòng thần bí kia, sững sờ trong giây lát, sau khi được Đại Hưng khẳng định lại, cô mới nhấc chân đi vào trong.

Lãnh Mạn Nguyên, cho dù anh có bày ra mưu mô gì, tôi cũng không sợ!

Ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, cô ép mình phải trở nên dũng cảm. Thở ra một hơi, chân không ngừng bước theo chỉ dẫn của ánh nến, đi tới tầng hai.

Căn phòng trong một góc ở tầng hai rộng lớn, đốt nến lung linh, Lãnh Mạn Nguyên ngồi ở đó, nở một nụ cười nhè nhẹ.

Đây là điềm báo của trước cơn sóng gió! Nhã Lan không lòng dạ nào để thưởng thức quang cảnh đêm nay, trong lòng đều là sự an nguy của Thành Kiên Vỹ, tất nhiên cũng không chú đến vẻ mặt dịu dàng khác với trước kia của Lãnh Mạn Nguyên.

"Chơi chán chưa? Có vui không?"

Nhã Lan bước nhanh tới, đi thẳng đến trước mặt Lãnh Mạn Nguyên, chỉ thẳng vào mũi anh hỏi.

Nụ cười trên mặt Lãnh Mạn Nguyên lập tức thu lại, anh nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp đẽ của Nhã Lan, không thèm chớp mắt một cái. Rất lâu sau, anh mới lạnh nhạt nói: "Tôi không hiểu cô đang nói gì!" Chẳng lẽ, cô ta cho rằng mình đang đùa với cô ta sao? Có người dùng cách lãng phí như thế này để đùa cợt nhàm chán sao? Anh cũng chẳng có thời gian mà đi làm việc đó.

"Anh muốn cái gì? Mới có thể buông tha cho Thành Kiên Vỹ!" Cơn tức trong bụng Nhã Lan phát ra, một khi bộc phát thì không thể ngăn cản được nữa. Cô gào to lên, âm thanh sắc nhọn xuyên thấu cả căn phòng, quanh quẩn trong các ngóc ngách.

Thành Kiên Vỹ! "Hắn ta là cái thá gì! Tôi sẽ băm hắn ra thành trăm mảnh!" Dám nhắc đến cái tên này trong ngày sinh nhật của anh, Lãnh Mạn Nguyên đập nát chiếc ly cao cổ bên cạnh, hung hăng nói.

"Anh dám!"

"Có gì mà tôi không dám."

Anh nói, móc ra điện thoại di động, bấm một dãy số: "Mau đi tìm Thành Kiên Vỹ cho tôi."

"Lãnh Mạn Nguyên, Thành Kiên Vỹ bị anh hại đến thảm thương, ngay cả sự nghiệp chụp ảnh mà anh ấy thích nhất cũng không thể tiếp tục, cái này khác gì với giết anh ấy đây, anh đừng..."

"Vậy thì giết hắn."

Anh nói dứt khoát, kiên quyết như đinh đóng cột.

Ngực Nhã Lan phập phồng liên tục, mặt cô trắng bệch vì lời nói của Lãnh Mạn Nguyên.

"Lãnh Mạn Nguyên, tôi nói cho anh biết, nếu như Thành Kiên Vỹ thiếu một sợi lông, tôi sẽ tìm anh tính sổ!"

"Tôi cũng muốn biết, cô lấy cái gì tới tính sổ với tôi! Tất cả tài sản nhà họ Quắc cô sao? Còn chưa đủ cho tôi nhét kẽ răng." Anh vô tình nói, ánh nến làm nổi lên vẻ âm u lạnh lẽo của khuôn mặt cương nghị, như là một con mãnh hổ đang chờ đợi con mồi.

Đung rồi, cô lấy cái gì để chống đối anh? Trong mắt anh ta, mình chẳng bằng một con kiến! Nhã Lan chuyển động con mắt như bầu trời đêm, vội vàng tự hỏi tự tìm lấy đáp án.

"Có điều, nếu như cô quỳ xuống cầu xin tôi, có lẽ tôi sẽ bỏ qua cho hắn!"

Nhã Lan và Lãnh Mạn Nguyên nhìn nhau cách một chiếc bàn, bắt đầu cuộc đọ sức trong im lặng, toàn bộ thế giới dường như ngừng chuyển động, chỉ có tiếng ngọn nến đốt cháy. Dàn nhạc đi tới cửa cũng dừng lại, hoàn cảnh lúng túng như thế này, bọn họ không biết có nên đi vào không.

"Lãnh Mạn Nguyên, tôi cầu xin anh." Hai đầu gối cong lại, hai chân của Nhã Lan quỳ xuống, eo cô thẳng tắp, trên gương mặt nhỏ nhắn kiên cường lộ ra vẻ cầu xin. Ánh mắt lại khô ráo, không hề có dấu vết của nước mắt.

"Lãnh Mạn Nguyên, chỉ cần anh thả Thành Kiên Vỹ ra, ngày nào tôi cũng có thể quỳ, năm nào cũng quỳ, quỳ đến khi anh hài lòng, đến chán thì thôi." Giọng nói của cô không còn sắc nhọn như trước, mà biến thành sự bày tỏ: "Tôi cam đoan với anh, về sau không bao giờ gặp lại Thành Kiên Vỹ nữa, xin anh tin tưởng tôi."

Cô quên hết mọi kiêu ngạo, dẫm sự tự tôn dưới chân, chỉ cần Thành Kiên Vỹ có thể bình an vô sự, cô đồng ý đánh đổi cả mạng sống của mình!

Sự bảo vệ Thành Kiên Vỹ của Nhã Lan làm sự tự tôn của Lãnh Mạn Nguyên bị tổn thương, anh vung tay hất hết đồ ăn được chế biến cầu kỳ trên bàn, đĩa rơi lộp bộp xuống.

"Tin cô! Lấy cái gì để tin!" Giọng nói của anh át đi cả tiếng bát đĩa rơi xuống đất.

Quản lý nghe thấy tiếng động liền chạy tới, nhìn thấy biến cố đột nhiên xảy ra, cẩn thận đi tới gần Nhã Lan, cúi đầu nói nhỏ: "Bà chủ, hôm nay tổng giám đốc đặc biệt chuẩn bị bữa tối này vì bà, còn ngừng kinh doanh nhà hàng, chỉ hi vọng có một bữa tối vui vẻ với bà..."

"A, có lẽ là anh ta quá cô đơn, muốn tìm ai đó đó tới bầu bạn." Nhã Lan đứng lên, cướp lời, nói. Khẩn cầu nhẹ nhàng không khiến anh ta thương hại, vậy thì đành chấm dứt đi!

"Bà chủ, đừng nói như vậy..."

"Cút, cút ra ngoài cho tôi!"

Quản lý còn đang muốn giải thích, Lãnh Mạn Nguyên đã ném một chiếc đĩa tới, quát to.

Quản lý rụt đầu lại, ông ta đưa một chiếc hộp đã xưa cũ đặt trước mặt Nhã Lan, nói nhỏ: "Chiếc dây chuyền kim cương ngọc lục bảo này là tổng giám đốc chuẩn bị tặng cho bà, đây là bảo vật gia truyền của nhà họ Lãnh, chỉ có bà chủ nhà họ Lãnh mới xứng đáng để đeo! Bà chủ, tổng giám đốc rất quan tâm bà..."

Nói xong, ông ta liền gật đầu, vội vàng đi ra.

Chiếc dây chuyền trong hộp rất đẹp, nó tỏa ra một luồng ánh sáng màu lam, thể hiện giá trị bản thân của nó. Đồ vật như thế này, hẳn là vô cùng đắt đỏ.

Nhã Lan đưa tay nâng nó lên, cười lạnh lùng với Lãnh Mạn Nguyên một tiếng. Nụ cười này mang cả tuyệt vọng, cong có sự quyết tâm chấm dứt: "Tặng cho tôi sao?"

Lãnh Mạn Nguyên gật đầu, nếu người phụ nữ này có thể vì sợi dây chuyền này mà dịu dàng với anh một chút, anh sẽ đồng ý tha thứ cho cô.

Soạt...

Sợ dây chuyền bị cô tùy tiện thả lại vào hộp, ánh mắt khinh bỉ nhìn sang, cô bĩu môi nói: "Cầm lấy mà đi tìm người phụ nữ có quyền thế, buồn nôn như anh đi, tôi không thèm!"

"Cô..."

"Đúng rồi, tôi và anh vĩnh viễn chỉ có thể là kẻ thù! Tôi thề!"

"Cô nói cái gì!" Lãnh Mạn Nguyên tức đến thở hổn hển, anh bước từng bước lại gần, cuối cùng tóm lấy cái cổ nhỏ yếu ớt của Nhã Lan.

"Chúng - ta - mãi - mãi - là - kẻ - thù." Từng chữ từng chữ nói ra rõ ràng, Nhã Lan cảm giác được cổ tay đột nhiên nắm chặt hơn.

Lãnh Mạn Nguyên bóp chặt cổ của cô, ngọn lửa trong mắt đốt cháy hừng hực, giống như một con báo đang phát điên.

Không khí càng lúc càng ít, cuối cùng không còn lại chút nào. Khuôn mặt của Nhã Lan trở thành màu đỏ tía, cô cố sức hít vào nhưng vẫn bị kẹt lại ở cổ.

"Có giỏi... Anh... Giết tôi đi!" Cắn răng, khó khăn phun ra được mấy chữ này, lồng ngực nhấp nhô liên tục, không có không khí, tính mạng của cô đang tan biến theo từng phút giây.

Hừ!

Ngay khi Nhã Lan từ bỏ ham muốn sống sót, cánh tay to lớn kia đột nhiên đẩy ra, gông xiềng trên cổ tan biến, cơ thể cô hết sức ngã xuống đất.

"Muốn chết! Không dễ vậy đây!"

Nhã Lan ho kịch kiệt, vẻ hồng hào dần trở lại trên mặt. Cô thở phì phò, trả lời đứt quãng: "Anh... Không có... Không có... Tư cách... Ngăn cản tôi... Khụ khụ khụ..."

"Nhưng tôi có tư cách quyết định sự sống chết của Thành Kiên Vỹ, cô cứ thử xem! Anh lớn tiếng tuyên bố.

"Tùy anh!" Cô cố gắng đỡ lên cơ thể, lắc lư, khó khăn đi ra.

"Chết tiệt!"

Anh cứ giữ động tác như vậy, thời gian như dừng lại, không hề nhúc nhích.

"Tổng... Giám... Đốc..." Đằng sau, nhân viên phục vụ cẩn trọng gọi: "Hoa của ông."

"Cút!"

Xe hoa hoàn mỹ bị đấm nát, 9999 đóa hoa hồng tan nát rơi xuống đất, tan thành những cánh nhỏ dưới chân Lãnh Mạn Nguyên...

Nhã Lan thở không ra hơi chạy về nhà họ Lãnh, biến cố đêm nay quá lớn, cô cần có thời gian để suy nghĩ rõ ràng, còn phải nghĩ cách cứu Thành Kiên Vỹ ra.

Ngay lúc cô đi qua phòng khách để lên tầng, Dư Hồng Mai gọi cô lại.

"Sao vội vàng vậy? Có chuyện cô đang quan tâm, có muốn nói chuyện chút không?" Giọng nói của Dư Hồng Mai tối nay vô cùng bình thản và tỉnh táo, khác hoàn toàn với trước kia, ánh mắt khinh bỉ cũng không hề có.

"Chuyện gì?" Nhã Lan đứng yên tại chỗ, chờ bà ta nói tiếp.

"Muốn có một vụ làm ăn kinh doanh với cô."

"Xin lỗi, tôi không làm ăn kinh doanh gì, cũng không có hứng thú với việc làm ăn kinh doanh." Cô nói như vậy nhưng không hề nhúc nhích, trực giác nói cho cô biết, Dư Hồng Mai nhất định biết điều gì đó.

"Vụ làm ăn này nhất định cô sẽ có hứng thú, đổi thân phận bà chủ nhà họ Lãnh lấy Thành Kiên Vỹ, đồng ý không?"

Ba chữ Thành Kiên Vỹ mãnh liệt kích thích lấy thần kinh của cô, Nhã Lan trợn to mắt, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Dư Hồng Mai ăn diện sang trọng, chẳng lẽ là bà ta?

"Thành Kiên Vỹ trong tay tôi." Dư Hồng Mai tiếp tục khẳng định suy nghĩ của cô: "Chỉ cần cô đồng ý điều kiện của tôi, hắn ta sẽ bình yên vô sự mà xuất hiện trước mặt cô."

"Thì ra là các người bắt anh ấy đi!" Cảm giác áy náy dâng lên cao, vừa rồi, cô còn tưởng rằng Lãnh Mạn Nguyên bắt Thành Kiên Vỹ đi, cãi nhau với anh một trận. Tại cửa nhà hàng, khi cô nghe được một nhân viên phục vụ tiếc nuối nói: "Sinh nhật của tổng giám đốc vậy là tan tành rồi.", Thậm chí cô còn có một cảm giác sung sướng của sự thành công."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.