Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 82: Bỏ nhà theo trai



Cả người Dư Hồng Mai vì giận mà run lên bần bật, bà ta cố gắng kiềm chế cảm xúc, nói:"Con thấy chưa, là cô ta tự nguyện ly hôn với con, mẹ chỉ là giữ thay cô ta, sớm muộn cũng sẽ đưa cho con, chỉ là không ngờ con đã lấy đi rồi." Giọng nói bà ta có chút run rẩy, rõ ràng là biểu hiện của con trai đã kích động đến tinh thần của bà. Nhưng khi bà ta nói ra những lời này, dáng vẻ lại vô cùng tự tin, hùng hồn.

Lúc này Lãnh Mạc Nguyên đã không còn muốn bàn luận gì đến vấn đề đó nữa, điều anh quan tâm nhất bây giờ là Nhã Lan đang ở đâu:" Bà giấu cô ấy đi đâu rồi?"

"Không phải cô ta, mà là bọn họ." Dư Hồng Mai nhanh chóng lấy lại cảm xúc, bà ta biết, đối phó với con trai mình vốn là chuyện không dễ dàng đến vậy, phải đánh vào phần tinh thần mới được.

"Bọn họ? Bà nói vậy là có ý gì?" Anh cũng đã phái người đi điều tra nhiều lần, nhưng đến bây giờ vẫn chưa tra được chút tung tích nào.

"Con không biết sao?" Bà ta cố tình tạo mâu thuẫn, tìm một chiếc ghế sofa nhã nhặn ngồi xuống, mười ngón tay nắm lại, che đi ngón cái đang đan chặt với nhau, bà ta đang suy nghĩ làm thế nào mới có thể khiến lời nói của mình nghe đáng tin hơn. "Quắc Nhã Lan hoàn toàn không thích con, cô ta và Thành Kiên Vỹ sớm đã đính ước trọn đời bên nhau rồi. Ngày đó, cô ta đến cầu xin mẹ, xin mẹ tác thành cho bọn họ, thế nên mới đem thứ này đưa cho mẹ. Mẹ chẳng qua cũng chỉ muốn cho chúng nó một cơ hội, đưa hai đứa nó rời khỏi thành phố."

"Bọn họ bỏ trốn rồi, con có biết không?" Bổ sung thêm câu nói ấy, bà ta rũ bỏ sạch sẽ hết trách nhiệm.

"Bà!" Lãnh Mạc Nguyên nổi giận đùng đùng, đá một chân vào chiếc ghế sofa trước mặt, đập phải bàn trà, bình trà đặt trên bàn rơi xuống đất, phát ra âm thanh vỡ vụn, từng cánh hoa rơi xuống thảm sàn, nước trong bình nhanh chóng bị hút khô.

"Tổng giám đốc, có điện thoại của giám đốc Uông." Đại Hưng cầm điện thoại chạy tới.

"Alo, Làm sao? Được, tôi sẽ tới ngay." Sau khi cúp máy, anh không quay đầu lại, đi thẳng ra khỏi nhà họ Lãnh, lên xe, nhanh như việc rời đi vậy.

Bên trong quán cà phê hạng sang, Lý Doanh Doanh mặc trên người bộ váy sang trọng, miệng nhâm nhi ly cà phê, ánh mắt không ngừng hướng ra bên ngoài.

"Xin lỗi, tôi tìm cô Lý Doanh Doanh." Ngoài cửa, một thanh niên ăn mặc lòe loẹt, miệng ngậm một cây tăm, đứng trước quầy phục vụ.

"À, bên này, mời anh." Đương nhiên là đã được dặn dò trước, mặc dù có phần ác cảm với hắn ta, nhưng cô gái phục vụ vẫn nhanh chóng di chuyển, dẫn hắn tới gian phòng của Lý Doanh Doanh.

"Cái gì? Rơi xuống vực sao? Có tìm thấy thi thể không?"

"Các người làm việc như vậy mà vẫn dám đòi tiền của tôi sao, đi tìm thi thể của bọn chúng về đây, bằng không thì đừng mơ nhận được một đồng nào."

"Cô...đồ dối trá!"

Cũng may, bọn chúng kín miệng, cho dù Quắc Nhã Lan không chết, cũng sẽ không biết mọi chuyện là do cô ta làm. Nghe Khúc Dương nói, cái vực kia cao khoảng trăm mét, cho dù không chết thì cũng sẽ tàn phế thôi. Hừm, tiện nhân, xem cô còn có thể quyến rũ Lãnh Mạc Nguyên được nữa không!

"Sao rồi?" Chưa thấy người mà đã thấy tiếng rồi, Uông Minh Thiên ngẩng đầu, ánh mắt ẩn sau tròng kính ánh lên sự tháo vắt.

Sau khi đóng chặt cửa, trong phòng chỉ còn hai người. Uông Minh Thiên xoay tròn chiếc ghế rồi đứng dậy, dáng điệu vẫn vô cùng lịch sự, nhã nhặn.

"Tình hình không lạc quan cho lắm." Lúc nói chuyện, chân mày anh cau lại, sắc mặt đầy u ám.

"Nói."

"Chúng tôi điều tra rồi, cô Quắc quả đúng là đã rời đi cùng với Thành Kiên Vỹ, chúng tôi phái người đến nơi bọn họ xuống xe để tìm, lục soát hết trong phạm vi mười mấy dặm nhưng vẫn không tìm thấy bọn họ. Bọn họ không có xe, hoàn toàn không thể trong thời gian ngắn như vậy mà rời khỏi đó được."

"Có khi nào bọn họ núp ở góc núi nào đó?"

"Ở đó quả thật có rất nhiều núi, nhưng không có thức ăn, cho dù có vào núi cũng phải ra ngoài tìm thức ăn, thế nhưng vẫn không phát hiện được tung tích gì. Ngoài ra... " Uông Minh Thiên do dự một chút.

"Nói nhanh." Trong lòng Lãnh Mạc Nguyên lúc này như đang bị kiến gặm, anh vội vàng muốn biết tung tích của Nhã Lan. Nếu như cô ấy thật sự đúng như lời mẹ anh nói, chủ động muốn rời đi, bỏ trốn cùng Thành Kiên Vỹ, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.

"Mấy ngày trước, có người phát hiện ra một người áo đen truy kích hai người trẻ tuổi, cuối cùng chạy về hướng núi. Sau đó, bọn họ chỉ nhìn thấy người áo đen xuống núi, hai người trẻ kia đến nay vẫn không xuất hiện. Căn cứ vào lời miêu tả của họ, có lẽ là chính là hai người ấy."

"Vậy còn không mau lên đó tìm!" Vừa nghĩ đến việc Nhã Lan có thể sẽ gặp nạn, tim anh đột nhiên đau thắt.

"Bọn tôi tìm rồi, nhưng không tìm thấy được gì. Có điều, từ vết tích cho thấy, hai người họ...có thể đã rơi xuống vực."

"Rơi xuống vực?"

"Đúng vậy, bọn tôi phái người xuống vực tìm rồi, vẫn không tìm thấy. Bọn họ có lẽ đã bị nước sông cuốn đi." Uông Minh Thiên gật đầu, đây là toàn bộ thông tin anh có được.

"Phái thêm người cho tôi, tìm kiếm dọc theo bờ sông, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"

Anh lo lắng cho sự an nguy của cô như vậy! Vậy mà cô dám quấy phá trong đêm dạ tiệc sinh nhật của anh, lại còn ném sợi dây chuyền gia truyền. Người phụ nữ này, anh nên bóp chết tại chỗ mới đúng.

"Đã phái người đi rồi." Uông Minh Thiên nói.

"Đúng rồi." Trước khi rời đi, anh chợt nhớ ra điều gì đó, nói:" Đi điều tra rõ ràng cho tôi, ai là người muốn lấy mạng của bọn họ."

Uông Minh Thiên gật đầu, tỏ ý đã hiểu.

"Còn nữa." Ngừng lại một hồi, anh mới quyết định," Điều tra cho tôi cuộc sống trước đây của Quắc Nhã Lan, tất cả mọi thứ đều phải tra hết! Đi tìm người trước đã, chuyện này có thể lùi lại giải quyết sau."

"Được."

Sau khi Uông Minh Thiên rời đi, lòng Lãnh Mạc Nguyên làm thế nào cũng không thể bình tĩnh lại được, lẽ nào lời mẹ anh nói là sự thật? Cô ấy thật sự đã chủ động cầu xin bỏ trốn cùng Thành Kiên Vỹ?

Vậy anh thì sao? Anh là gì trong trái tim cô?

Một cú đấm đặt trên chiếc bàn thủy tinh trước mặt, máu từ bàn tay nhanh chóng trào ra, nhuộm đỏ những tài liệu trên bàn. Anh cứ thế, không ngừng đấm, dường như chỉ có cách mượn nỗi đau thể xác, anh mới có thể hóa giải được cảm giác thất bại mãnh liệt trong lòng.

....

Cuối cùng thì tên áo đen cũng bỏ đi. Dưới sự chỉ dẫn của Bác Đồ, Thành Kiên Vỹ đưa Nhã Lan đến bệnh viện địa phương. Sau khi chụp X quang, bệnh viện khuyên bọn họ đến bệnh viện lớn hơn để làm cộng hưởng từ não bộ.

"Điều kiện của chúng tôi ở đây vẫn còn rất kém, chỉ có thể tạm thời thông qua ảnh chụp X quang, phát hiện trong não của cô Nhã Lan có vật thể lạ. Là cục máu như lời bác Đồ nói, hay là một dị vật khác, chúng tôi nhất thời không thể xác định được." Bác sĩ và Bác Đồ vốn khá thân thiết, vì vậy rất nhiệt tình tiếp đãi bọn họ.

"Nếu như không lấy dị vật ấy ra, sẽ có hậu quả thế nào?" Thành Kiên Vỹ thận trọng hỏi. Mấy ngày nay, Nhã Lan thường xuyên bị đau đầu, có những lúc cô còn vì đau đầu mà dẫn tới hôn mê.

Bác sĩ suy nghĩ một lúc, nhìn Nhã Lan một cái, mới nói: "Dựa theo tình hình hiện tại của cô Nhã Lan, có thể lý giải là do dị vật kia đã chèn ép vào thần kinh của cô ấy. Qua tấm ảnh có thể thấy, kích thước của dị vật tương đối lớn, nếu càng kéo dài, có thể khiến bệnh nhân bị mù vĩnh viễn hoặc là dẫn đến sự biến dị của vật lạ, các anh nên sớm đến bệnh viện lớn hơn để tiến hành phẫu thuật."

"Anh Kiên Vỹ." Nhã Lan sợ hãi kéo vạt áo của Thành Kiên Vỹ.

"Không sao đâu, mọi chuyện sẽ tốt thôi." Thành Kiên Vỹ lấy bàn tay của mình nắm chặt đôi tay bé nhỏ của cô, nhẹ nhàng an ủi.

Đoàn người rời khỏi phòng cứu thương, Thành Kiên Vỹ để Nhã Lan ngồi trên một chiếc ghế, một tay nắm lấy tay cô. Nhã Lan biết, nếu như đến bệnh viện lớn, nhất định sẽ lôi kéo sự chú ý của Lãnh Mạc Nguyên, với năng lực của anh, việc tìm thấy bọn họ là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng nếu như không đi, cô có thể sẽ liên lụy Thành Kiên Vỹ cả đời.

Phải làm sao bây giờ? Cô một lần nữa tự hỏi chính mình. Trải qua bao nhiêu ngày, cô đã gắng gượng thích nghi với bóng tối trước mắt, nhưng những hiện tượng bất thường khiến cô luôn mất cảm giác an toàn.

"Hai người có dự định gì?" Bác Đồ tiến lại, hỏi.

"Nếu đã như vậy, có lẽ nên đưa Nhã Lan ra nước ngoài chữa trị."

Nhã Lan đã nghe thấy Thành Kiên Vỹ trả lời như vậy.

"Ra nước ngoài? Chúng ta làm sao có thể ra nước ngoài được chứ? Ở nước ngoài, chúng ta cũng không có ai thân thiết mà." Cô kéo chặt tay của Thành Kiên Vỹ, ánh mắt mờ ảo làm cô thấy bất an, hơn nữa ở nước ngoài, mọi thức đều xa lạ, Nguyên ngữ cũng bất đồng, cuộc sống không quen. Lúc đó đến thân Thành Kiên Vỹ còn không tự lo xong, làm sao đem cô theo được chứ!

"Yên tâm đi." Thành Kiên Vỹ vỗ vỗ bờ vai gầy yếu của cô. "Bố mẹ anh đều đang ở Úc, họ đã gọi cho anh không biết bao nhiêu lần bảo anh sang bên đó sinh sống, bây giờ xem ra là lúc thích hợp rồi. Em yên tâm, bố mẹ nhất định sẽ rất thích em"

Châu Úc ư? "Sao trước giờ chưa từng nghe anh nhắc đến chuyện này?"

Nhã Lan hướng về phía Thành Kiên Vỹ, cô biết anh cũng đang nhìn cô.

"Chuyện này cũng không có gì to tát, vậy nên không cần thiết phải nói." Thành Kiên Vỹ trả lời một cách đơn giản. Thật ra anh sợ Nhã Lan sau nghe được những điều này sẽ lạnh nhạt với anh, cho nên mỗi lần nhắc đến bố mẹ, anh cũng chỉ nói đơn giản là bố mẹ không ở bên cạnh.

Bố mẹ anh đang ở bên Úc làm kinh doanh, đã rất nhiều lần bảo anh từ bỏ việc quay phim, đi thừa kế sự nghiệp của bọn họ, nhưng trước giờ anh chưa từng chấp nhận.

Thế nhưng bây giờ, anh thay đổi suy nghĩ rồi.

"Chúng ta cứ ở tạm nhà bác Đồ vài ngày đã, đợi khi làm xong thủ tục xuất ngoại, chúng ta sẽ có thể đi được. Em yên tâm, anh sẽ làm thật nhanh, mắt của em sẽ không phải chờ lâu nữa."

Cô gật đầu, nghĩ đến việc rời xa đất nước này, mọi người thân có thể sẽ mãi mãi không còn gặp lại được nữa, lòng cô bỗng hỗn loạn.

"Được, được. Như vậy thì không còn gì tốt bằng." Bác Đồ ngồi bên cạnh gật đầu tán thành, hai người đỡ Nhã Lan ra khỏi bệnh viện.

Nơi bọn họ ở lại, Lý Tiên Tiên lại vừa mới tới. Những lời bọn họ vừa nói, hắn ta nghe rõ mồn một. Quắc Nhã Lan rời bỏ Lãnh Mạc Nguyên sao? Còn ra nước ngoài nữa?

Vậy thì Quắc Nhã Thanh không phải sẽ có cơ hội sao?

Nhã Thanh là người con gái hắn yêu nhất, vì cô ta, hắn có thể làm mọi việc dù cho bản thân không muốn, bao gồm cả việc tạo ra những bức ảnh hãm hại Nhã Lan. Những thứ này thật ra đều là của hắn và cô ta, lúc đó nhất thời cao hứng, hắn đã dùng máy ảnh chụp lại. Cô ta vì chuyện này còn cãi nhau với hắn một trận, thậm chí còn tuyên bố chia tay. Nhưng một ngày sau, cô ta lại vui vẻ chủ động hỏi những lại những bức ảnh đó, muốn hắn chỉnh sửa người con gái trong ảnh thành em gái của mình.

Hắn đương nhiên là không đồng ý, nhưng cô ta lấy việc chia tay để ép hắn, cuối cùng hắn đành phải đồng ý.

Mắt của Nhã Lan không nhìn rõ được nữa sao? Trong câu chuyện của bọn họ mặc dù không nhắc đến điều này, nhưng khi rời đi, cô phải nắm vào mọi thứ xung quanh, lại còn phải có người dìu, đỡ, nhất định là bị mù rồi. Sao lại như vậy chứ?

"Tiết à, sao giờ này còn chưa quay lại, có thể đi được rồi." Phía sau, một người phụ nữa gọi tên hắn ta.

"Được rồi, mẹ." Lý Tiên Tiên thưa một tiếng rồi chạy lại trước mặt người phụ nữ, đỡ bà ta dậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.