Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 84: Bị bán



"Thiến Thanh, chuyện này chấm dứt ở đây thôi."

"Không phải chuyện của anh, cút đi!"

"Thiến Thanh..."

"Cút, cút, cút ngay!"

Trong phòng lúc này chỉ còn lại một mình Thúy Thúy, cô ta nhanh chóng thay đổi cảm xúc, gọi một cuộc điện thoại. "Alo, Anh Quang, ừ, người ta rảnh? Gặp nhau? Được thôi. Có điều, anh phải giúp em một việc? Haha, anh Quang thật hư mà! Được rồi, chỉ cần anh giúp người ta thì muốn thế nào cũng được hết..."

...

Mấy ngày nay, Thành Kiên Vỹ bắt đầu bận rộn việc làm thủ tục xuất ngoại. Theo như anh ta nói, mọi chuyện cũng đã giải quyết xong rồi, visa đã xong, vé máy bay đã đặt. Bởi vì chuyện này cần gấp, nên anh phải lợi dụng danh nghĩa của bố mẹ mới có thể hoàn thành xong sớm như vậy.

Anh đã hẹn lấy vé máy bay lúc 3 giờ chiều, nhưng sợ Lãnh Mạc Nguyên vì vậy mà tìm được điểm dừng chân của hai người, nên anh đã cố ý thay đổi địa điểm, sẽ ấy tại cửa của một thương nghiệp. Vì vẫn còn chút thời gian, nên anh đưa Nhã Lan đi dã ngoại để giải sầu.

"Em nhìn này, ở đây có rất nhiều hoa cúc!" Thành Kiên Vỹ bất chợt ý thức được mình nói sai, liền vội vàng nói: "Thơm thật đấy, em ngửi được mùi thơm đúng không?"

Quả đúng là vậy, mùi hương từ mật và phấn hoa phả vào trước mặt cô, thấm vào lồng ngực. Nhã Lan tham lam muốn ngửi hết mùi hoa, đưa tay ra muốn vuốt ve chúng.

"Đợi một chút." Thành Kiên Vỹ vội vàng kéo đôi bàn tay nhỏ bé của cô lại, phía trước là một bụi cây có gai, tay của cô suýt chút nữa là bị cào rách. "Chúng ta qua bên kia đi, bên kia có nhiều hoa đẹp hơn."

Nhã Lan an nhiên đứng giữa cánh đồng hoa, bên tai cô vang lên tiếng ong mật vo ve. Thành Kiên Vỹ nói với cô, ngoài ong mật, còn có rất nhiều côn trùng yêu hoa đang bay lượn quanh đó.

"Hay quá, em thích nơi này lắm." Được ngửi mùi hương hoa, được lắng nghe tiếng côn trùng kêu vang, những buồn bực mấy ngày qua trong lòng cô dường như tan biến. Nhã Lan giống như một đứa trẻ, đưa đôi tay nhỏ bé cười hi ha, muốn chạy đi đuổi bắt côn trùng.

Thành Kiên Vỹ liền vội vàng kéo tay cô, đỡ lấy vai cô, dịu dàng nói: "Chậm thôi, đừng để ngã đấy."

"Không đâu, không đâu." Cô đẩy tay anh ra, tự do phóng khoáng tiếp tục đuổi theo thanh âm đang vang rộn. Thành Kiên Vỹ chỉ đành đi sát bên cô, bảo vệ cô từng chút một.

Giữa biển hoa vàng rực rỡ, Nhã Lan giống như một đứa trẻ tự do tự tại, chạy nhảy tung tăng, kêu hét thoải thích, cô cảm thấy mãn nguyện đến vui vẻ.

Nhìn đồng hồ, kim giờ đã chỉ 2h45 phút, ừm, sắp tới giờ rồi.

Thành Kiên Vỹ để Nhã Lan ngồi trên một tảng đá nhỏ giữa khom hoa, đặc biệt cởi chiếc áo trải xuống chỗ cô ngồi. Nơi này địa thế cao, vừa có thể ngửi thấy hương hoa, vừa không bị côn trùng cắn, như vậy anh mới yên tâm rời đi.

"Ngoan nha, ở đây đợi anh, được không? Anh sẽ quay về nhanh thôi."

"Vâng" Cô vâng lời, gật đầu, vẫy tay chào anh, "Sớm quay về nhé."

Thành Kiên Vỹ vừa mới rời đi thì một đám người bỗng tìm đến nơi vắng vẻ, thanh tịnh này, bọn chúng nhanh chóng tìm thấy Nhã Lan đang ngồi giữa khóm hoa.

Dẫn đầu là một tên đầu trọc họ Quang trọc đầu.

"Anh Quang, bên kia."

"Đúng là món hàng tốt, chỉ tiếc là..."

"Đại ca thích thì xin cô Nhã Thanh đi."

"Không được, Quắc Nhã Thanh người phụ nữ này tinh ranh lắm, nếu như cô ta biết tao chơi đùa với em gái của cô ta, nhất định sẽ lột da tao."

"Là em gái của cô ta sao? Dáng dấp còn xinh đẹp hơn cô ta."

"Khốn kiếp, làm việc đi."

Nhã Lan mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng người truyền tới, cô tưởng rằng Thành Kiên Vỹ quay lại. "Anh Kiên Vỹ, anh đi nhanh như vậy, có phải là bác Đồ về rồi không?"

Tên đầu trọc ra hiệu tay, những tên thuộc hạ liền im bặt.

"Cậu, cậu?" Hắn sai hai tên thuộc hạ vây đánh sau lưng, làm động tác bắt tóm gọn.

"Anh Kiên Vỹ, anh về phải không?" Sau khi bị mù, thính giác của cô trở nên vô cùng nhạy bén, tiếng bước chân mỗi lúc một gần truyền đến tai cô, "Anh Kiên Vỹ, đừng đùa em nữa, anh nói gì đi, em sợ."

Hai cánh tay cô đột nhiên căng thẳng, Nhã Lan cuối cùng cũng ý thức được sự nguy hiểm đang đến.

"Các người làm gì vậy? Tại sao lại bắt tôi? Anh Kiên Vỹ, anh Kiên Vỹ!" Cô liều mình phản kháng, cánh tay kẹp lại nhưng không buông lỏng chút nào, đôi chân cô đá loạn lên, hi vọng có thể trì hoãn được thời gian. Những kẻ này lôi cô đi trong yên lặng, giày của cô bị chúng đá đi một chiếc.

"Cho tao thuốc hôn mê!"

Đó là câu cuối cùng cô nghe thấy, cổ gáy cô tê rần, người mềm nhũn.

....

"Đây là đâu?" sự đau đớn truyền tới từ cổ gáy khiến cô nhớ lại chuyện vừa rồi. Bây giờ là mấy giờ rồi? Anh Kiên Vỹ..."

Giọng cô thều thào, giống như vừa trải qua một cơn ốm trầm trọng, cơ thề mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.

"Biết người nằm trên giường trong đó là ai không?" Một giọng nói từ ngoài phòng truyền lại, hình như là chị gái của cô, là cô ta sao?

"Không phải là em gái của cô sao?" Cô nhớ lại giọng nói này, chính là tên đã bắt cô, hắn ta sao lại ở chung với chị gái cô?

"Đúng là em gái tôi, đúng hơn là người con gái của Lãnh Mạc Nguyên, giờ thì anh không dám đùa giỡn rồi chứ? Anh Quang?"

Nhã Lan nghe rõ, đúng là giọng của chị gái cô, cô ta đang cười đắc ý, còn người đàn ông tên "Anh Quang" kia thì tức giận chửi tục.

"Chúng ta giờ đều là người cùng thuyền cả, Lãnh Mạc Nguyên vốn cũng không coi trọng gì mấy người, bây giờ anh động đến người phụ nữ của anh ta, anh có mười cái miệng cũng không chạy thoát."

"Cô...thật không ngờ tên đầu trọc tôi lại thua dưới người phụ nữ như cô."

"Không phải thua, chúng ta đang hợp tác mà. Lãnh Mạc Nguyên thần thông quảng đại thế nào cũng không thế biết là do anh làm. Càng có lợi hơn là, anh ta hoàn toàn không biết người phụ nữ này vẫn còn sống. Người phụ nữ này nhan sắc không tệ, cho các anh một món hàng kiếm tiền lớn như vậy, chẳng lẽ lại không cần sao?"

"Ai không cần chứ, nhưng cô cũng biết đấy, nếu như đi vào khu vực của tôi, sớm muộn gì Lãnh Mạc Nguyên cũng điều tra ra được."

"Nếu như..."

Giọng điệu trò chuyện bỗng nhỏ lại, cuối cùng tên trọc đầu hài lòng cười lên mấy tiếng, sau đó không có âm thanh nào nữa.

Có tiếng bước chân truyền lại, Nhã Lan nhanh chóng nhắm mắt lại, giả vờ làm dáng vẻ vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.

Có người đứng ở trước giường, tỉ mỉ chạm lên làn da của cô, tấm tắc khen một hồi. Cô tưởng rằng anh ta sẽ tiến thêm bước nữa, nhưng tên đó bỗng thu tay lại, thấp giọng nói: "Thật đáng tiếc, món hàng tốt thế này mà không dùng được, uổng công thỏa mãn,,. "

Tên này chính là tên trọc đầu, giọng nói của hắn hằn sâu trong đầu cô, vững vàng.

"Tiểu Tam! Cho cô ta ít nước dinh dưỡng, đừng để cô ta gầy quá, không được giá cao!"

"Anh Quang, vẫn chưa tỉnh sao?"

"Tỉnh cái rắm! Một con mù đã có chồng, để ai biết sẽ bị hạ giá đấy, con lừa ngu ngốc này!" Tên trọc đầu hình như đã đá cho tên Tiểu Tam kia một cái, hắn vâng dạ một tiếng rồi trở lại phòng.

"Đừng quên thêm liều đấy!"

"Anh Quang, anh yên tâm!"

Nhã Lan không hiểu thêm liều là ý gì, cô chỉ cảm thấy bàn tay như bị kim châm, trong nháy mắt lại chìm vào bất tỉnh.

Lúc tỉnh lại, cô phát hiện ra bản thân đang ngồi trong một thứ gì đó liên tục chuyển động, cô đưa tay sờ bốn vách, chỉ thấy lan can sắt lạnh như băng. Đây là đường gì vậy, làm sao lại gồ ghề, lắc lư như vậy, cô khó chịu đến mức phát nôn.

Ngoài kia phát ra âm thanh “thình thịch”, giống như tiếng súng trong ti vi, chấn động cả không gian, cơ thể cô cũng vì thế mà khẽ run rẩy.

"Thành Kiên Vỹ!" cô nhỏ giọng gọi, đột nhiên nhớ rẳng bản thân đang bị một nhóm người thân phận không rõ ràng bắt đi, Thành Kiên Vỹ không còn bên cô nữa rồi. Cảm giác sợ hãi xâm nhập vào cơ thể cô, Nhã Lan sợ sệt đưa tay quơ loạn khắp nơi, thậm chí còn đứng dậy tìm đường ra. Nhưng đường gập ghềnh quá khiến cô không đứng vững được, muốn tìm lấy một điểm bám, nhưng bàn tay trơn trượt, cuối cùng bị ngã xuống nền, làm thế nảo mới thoát ra được đây?

Đau quá! Cô đau đến mức đôi mày nhíu lại, đôi tay nhỏ bé lại tiếp tục tìm điểm bám để bò dậy, nhưng cô lại lảo đảo rồi ngã nhào xuống đất.

Có lẽ vì tiếng ngã quá nhiều lần, nên âm thanh ngoài kia đột nhiên biến mất, chiếc xe không còn lảo đảo, gồ ghề nữa, quả nhiên là xe đã dừng lại.

Có tiếng người mở khóa, phát ra âm thanh đanh thép nặng nề, tiếp đó là giọng nói của một người đàn bà vang lên, "Ôi, sao lại ngã xuống đất thế kia? Mau đỡ cô ta dậy." Rồi ai đó đỡ lấy khuỷu tay cô, kéo cô đứng lên.

"Bỏ tôi ra! Các người là ai?" Cô không hợp tác, một mình phản kháng.

"Được, mồm mép cũng mạnh mẽ đấy, nhất định là một cây hái tiền đây." Nhã Lan vùng vẫy mạnh mẽ đến mức người phụ nữ kia bị tuột tay mấy lần. Bà ta đưa sợi dây sắt chạm vào mặt cô, từ chiếc dây truyền tới mùi sắt gỉ, còn cả mùi bụi bặm xông vào mũi, bản thân cô lúc này vô cùng nhếch nhác.

"A Tài, mau tới giúp mẹ một tay!" Người phụ nữ gọi một tên nào đó đến giúp.

"Đẹp, đẹp lắm..." Người đàn ông vỗ tay, thậm chí còn nhảy lên vui sướng, có điều nghe tiếng, có vẻ hắn là người không bình thường.

"Đây là đâu? Các người muốn làm gì?" Nhã Lan không nhìn thấy gì hết, cô tùy tiện quơ đôi bàn tay nhỏ bé, định ngăn cản kẻ đang lại gần cô.

"Được, đẹp lắm, cô em, tôi muốn em, đẹp lắm.. " Không gian trầm xuống, tên đàn ông miệng lưỡi bất chính kia nhảy nhào vào phía cô.

"Không, các người không được lại đây, cút đi, cút đi..." Thế giới một màu đen tối, hoàn cảnh xa lạ, cô hoàn toàn không quen biết một ai. Cô cảm giác bản thân sợ hãi đến mức muốn xỉu đi. Nhưng dường như có một nghị lực mạnh mẽ nào đấy chống đỡ cô, cố gắng để cô giữ sự tỉnh táo.

"Được rồi con trai, nghe này, đây là vợ của con, giúp mẹ một tay, trói cô ta lại nào, tránh để cô ta chạy thoát."

"Vâng, đẹp lắm, mẹ ơi, đẹp lắm, hahahaha." Người đàn ông ngây ngô cười, đôi tay dùng lực siết chặt cơ thể cô, đồng thời khống chế tay cô, một sợi dây thô ráp quấn quanh người cô, da thịt cô đau nhói.

"Các người là loại người gì vậy? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy!" Cô hét lớn, cơ thể đã không còn nhúc nhích được nữa.

"Loại người nào sao? Nói cho cô biết, cô là con dâu nhà chúng tôi mua về!" Cuối cùng thì người phụ nữ kia cũng chịu trả lời.

"Con dâu? Không, tôi không thể làm con dâu nhà các người, tôi đã lấy chồng rồi."

"Sao? Cô đã có chồng rồi sao?"

"Đúng thế." Cô vội vàng gật đầu, hi vọng bọn họ có thể tha cho cô.

"Động phòng rồi ư?" Giọng bà ta không chút vui vẻ, tiếp tục hỏi.

"Đúng thế." Cô bất chấp sự ngượng ngùng, gật đầu, đôi mắt không chút sợ hãi nhìn bà ta.

"Đẹp lắm, mẹ à, đẹp lắm, hahahaha." Người đàn ông lại tiếp tục ôm lấy cô, nước dãi chảy không ngừng chảy vào gáy cô.

Sự giẫy giụa của Nhã Lan bỗng lôi kéo sự chú ý của người đàn bà kia, bà ta đưa bàn tay to rộng quơ quơ trước mặt cô rồi nói: "Tổ tông, con trai ngốc, chúng ta thiệt rồi, là một con mù."

"Buông tôi ra, buông tôi ra, bà à, xin bà, tôi cầu xin bà."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.