Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 92: Tố cáo



Lưu Thùy Linh nói không ngớt, vô cùng hào hứng. Mọi chuyện trong nhà đều tốt cả, Nhã Lan cũng thấy yên tâm.

“Tuy nhiên, dạo này chị hai con cứ kì lạ thế nào ấy. Nghe nói mấy ngày trước bị người ta đánh, hỏi bị ai đánh mà nó không nói, còn phải ở viện mấy ngày trời đấy.” Lưu Thùy Linh đột nhiên vô cùng thần bí nói: “Đoán chừng, chắc chắn là nó đắc tội với người có thế lực rồi. Công ti model mà nó đang làm đột nhiên cắt đứt hợp đồng với nó, rất nhiều công ti cũng không dám nhận nó nữa.”

“Vậy chẳng phải bây giờ chị ấy đáng thương lắm ư?”

“Đương nhiên rồi, cả ngày nằm khóc ở nhà, không ai khuyên nhủ được nó, muốn tìm cái chết, nói là không thể làm người mẫu thì chi bằng chết đi cho xong.”

Haiz. Nhã Lan khẽ thở dài. Người chị hai này từ nhỏ đã bắt nạt cô, nay lại gặp khó khăn, đáng ra cô nên thấy vui mừng mới phải, chỉ là tính cách thương người được hình thành từ khi còn nhỏ khiến cô không những không vui mừng mà còn cảm thấy lo lắng cho chị hai nữa.

“Ôi, không nói nữa, không nói nữa.” Thấy mặt con gái xụ xuống, Lưu Thùy Linh biết điều kết thúc đề tài này. “Anh trai con muốn đến thăm con, bố con cũng luôn miệng nói muốn đến thăm con đấy.”

“Nói hai người đừng đến!”

Cô không muốn nhìn thấy bọn họ, nhất là người bố có thế lực của mình. Trước đây, có lẽ cô còn cho rằng bố mình có tài giỏi hơn nữa cũng khó lòng quản lý việc nhà nên mới xử lý mọi việc công bằng, ông hơi quá đáng với mẹ con cô một chút. Kể từ sau khi cô gả cho Lãnh Mạn Nguyên, hành động của bố khiến cô sâu sắc nhận ra, ông cố ý.

Còn về anh trai, anh ấy có thể chín chắn hơn là được rồi, gặp nhau ngược lại càng thêm phiền não.

Bởi vì bệnh nhân cần nghỉ ngơi nên Lưu Thùy Linh không ở lại lâu, bà nhanh chóng rời đi. Nhã Lan nằm một mình trên giường, cảm thấy lo lắng về tình hình của chị hai.

“Cô Quắc, có một cô Trương Thanh An nói muốn gặp cô.” Tiếng nữ hộ sĩ vang lên bên tai. Nhã Lan kinh ngạc, sao cô ta biết mình ở đây, cô ta đến đây làm gì?

Cô gật đầu. Cô ta đã đến rồi thì xem thử xem cô ta muốn làm gì vậy.

Trương Thanh An không hề biết chuyện của Nhã Lan, chẳng qua là Lý Doanh Doanh lắm chuyện nói cho cô biết mà thôi. Lý Doanh Doanh không hề bỏ đi vì Dư Hồng Mai đã đi mất, cô ta chỉ cẩn thận che giấu bản thân, vừa không để Lãnh Mạn Nguyên phát hiện, vừa có thể khoe khoang trước mặt mọi người rằng mình có thể tự do ra vào nhà họ Lãnh, cùng sống với Lãnh Mạn Nguyên dưới một mái nhà. Việc này khiến bao nhiêu cô gái ghen tị muốn chết!

Đương nhiên, Trương Thanh An cũng là một trong số đó. Nghe Lý Doanh Doanh khoa chân múa tay, phóng đại nói quá về cuộc sống giàu sang trong nhà họ Lãnh, cô ta và những cô gái khác đều thèm thuồng vô cùng, sau đó họ hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Để dò la bí quyết vào được nhà họ Lãnh từ Lý Doanh Doanh, cô ta cố ý tiêu một đống tiền làm một cái thẻ VIP spa cao cấp, mượn cơ hội hai người cùng nhau đi làm đẹp để hỏi han.

“Nhà họ Lãnh rất to, người làm trong nhà suốt ngày chỉ chăm lo cho tôi, bọn họ nói muốn nhanh chóng để tôi làm bà Lãnh đấy.” Lý Doanh Doanh chẳng thèm quan tâm đến mặt mũi mà bịa chuyện bậy bạ.

Trương Thanh An chỉ nghĩ đến cuộc sống tươi đẹp đó là đã chảy nước miếng. Hầu như ngày nào cô cũng nghe thấy mấy lời như thế này của Lý Doanh Doanh, cô vừa cảm thấy buồn bực không yên vì những điều này, nhưng lại như bị nghiện, nhất định phải nghe thấy tiếng Lý Doanh Doanh kể chuyện thì mới yên tâm được.

Tuy nhiên, nói nhiều rồi, Trương Thanh An phát hiện ra, cô ta chưa bao giờ nhắc đến chuyện chung sống với Lãnh Mạn Nguyên.

“Lãnh Mạn Nguyên có đối xử tốt với cô không? Nghe nói Quắc Nhã Lan đã từng mất tích một lần, việc này là thật ư?”

“Cái con mụ chết tiệt đó, tôi hận ả ta muốn chết!” Vừa nhắc đến Nhã Lan là Lý Doanh Doanh liền mất đi lý trí, hung ác mắng chửi, ánh mắt cô ta hận không thể ăn sống nuốt tươi Quắc Nhã Lan. “Thật hận không thể khiến cô ta chết ngay lập tức. Đáng tiếc người bà cô đây sai khiến lại hơi kém cỏi nên ả mới không chết!”

Lý Doanh Doanh không ý thức được mình bị lỡ lời, liên tục nện lên mép giường khiến nhân viên spa không thể không dừng tay. Người thông minh như Trương Thanh An đã đoán ra được manh mối từ lâu. Cô chăm chú lắng nghe, vừa nghe vừa phân tích.

“Con đàn bà đáng ghét đó, tôi cũng muốn cô ta chết quách đi từ lâu rồi. Có một lần tôi thuê một phạm nhân giết người đi giết cô ta, thật không ngờ có người cứu được, đáng ghét thật!” Trương Thanh An biết, muốn moi thông tin từ cô ta, trước tiên mình phải nhiễm bùn cái đã. Cô bịa chuyện.

Lý Doanh Doanh nào biết suy nghĩ của cô, vẫn đắm chìm trong nỗi thù hận của bản thân. “Người phụ nữ này thật là cao số, cũng tại Khúc Dương, làm việc không chắc chắn, ép cô ta rớt xuống vách núi rồi mà cũng không đi kiểm tra xem sống chết ra sao, lãng phí mất mấy mấy chục triệu của tôi!”

Không cần nói thêm nữa, đây chính là con Át chủ bài để Trương Thanh An vùng lên. Trương Thanh An kiên nhẫn đợi làm spa xong thì vội vội vàng vàng tạm biệt Lý Doanh Doanh.

Cô đến nhà họ Lãnh, cũng đến công ti của Lãnh Mạn Nguyên nhưng đều không có cách nào gặp được Lãnh Mạn Nguyên. Cô tìm đủ mọi cách nghe ngóng thì biết được chuyện Nhã Lan làm phẫu thuật.

Đi thử vận may xem thế nào vậy. Nhưng đáng tiếc vận may của cô ta không tốt lắm, Lãnh Mạn Nguyên không hề xuất hiện. Trương Thanh An quyết định lùi lại tìm cách khác. Cô ta nhạy bén nhận ra Lãnh Mạn Nguyên hoàn toàn không phải đối xử bình thường với Nhã Lan, nếu có thể thắt chặt quan hệ với cô rồi sau này từ từ tiếp cận Lãnh Mạn Nguyên, để anh có ấn tượng tốt với mình cũng rất tốt.

Bỏ gần tìm xa, âm thầm hành động, mặc dù dùng cách này hơi vòng vèo một chút nhưng cũng chỉ còn cách này nữa thôi.

“Ai ui, Nhã Lan à, cô sao thế? Tôi nghe nói cô bị bệnh nên chạy ngay qua đây đấy, cô đỡ hơn chút nào chưa?” Cô ta giả vờ quan tâm. Nhã Lan nhíu mày, cô không hề thích người phụ nữ này, luôn cảm thấy cô ta có quá nhiều toan tính, không phải là kẻ mà những người đơn giản như cô có thể kết bạn được.

“Rất khỏe.” Cô chỉ đáp lại hai chữ đơn giản.

“Nhã Lan à, cô bị thương làm tôi buồn lắm đấy.” Cô ta nhỏ hai giọt nước mắt, nhìn thấy băng gạc trên mắt cô, biết cô không thể nhìn thấy nên cô ta lặng lẽ cất lọ thuốc nhỏ mắt trên tay đi, chỉ giả vờ nói giọng nghẹn ngào.

Thấy cô không hề có phản ứng gì mấy, Trương Thanh An quyết định nói ra mục đích đến ngày hôm nay.

“Nhã Lan, chắc cô không biết ai hại cô thảm như vậy đâu nhỉ.”

“Ai?”

Trương Thanh An cố làm ra vẻ thần bí đã thu hút được sự chú ý của cô. Chẳng lẽ không phải là Lãnh Mạn Nguyên sao?

“Lý Doanh Doanh đấy.”

“Không thể nào!” Mặc dù Lý Doanh Doanh thỉnh thoảng có giở trò sau lưng cô, nhưng nhìn dáng vẻ ngây thơ đáng thương của cô ta, cô không tài nào liên tưởng cô ta với kẻ xấu giết người không chớp mắt được.

“Là cô ta thuê một người tên Khúc Dương đi giết cô đấy, cô ta còn kể chuyện Khúc Dương ép các cô rớt xuống vách núi nữa.”

“Sao cô biết được?” Cô thật sự đã đổ oan cho Lãnh Mạn Nguyên rồi ư?

“Chính miệng Lý Doanh Doanh nói đấy.”

“Sao cô ta có thể nói những chuyện này cho cô nghe được?” Nhã Lan muốn khẳng định lại lần nữa.

“Cô ta vô ý nói ra, còn bảo là tốn mất mấy chục triệu để thuê tên giết người nữa. Chuyện này có thật hay không, tìm người tên Khúc Dương kia điều tra chút là biết ngay thôi mà.”

“Ờ.”

Nhã Lan không tỏ thái độ, cô đang chìm đắm trong sự kinh ngạc. Việc này không khó giải thích vì sao Lãnh Mạn Nguyên lại đi cứu cô và đưa cô về chữa trị cẩn thận.

Sự hờ hững của cô khiến Trương Thanh An vô cùng thất vọng. Cô ta vốn cho rằng có thể mượn cơ hội này để lật đổ Lý Doanh Doanh, đồng thời có được sự tin tưởng của cô, nào ngờ...

“Nhã Lan, xin lỗi.”

Cô ta đổi cách khác.

“Trước đây là tôi không tốt, tôi toàn bắt nạt cô, sau này tôi sẽ không làm thế nữa đâu. Tôi thật lòng muốn làm bạn cô nên mới nói tin tức bí mật này cho cô biết.”

“Tôi biết.” Nhã Lan không quan tâm nói.

“Vậy chúng ta là bạn bè rồi nhỉ?” Trương Thanh An thầm vui mừng.

“Đương nhiên rồi, nhưng mà tôi hơi mệt, muốn nghỉ ngơi.” Cô cần một chút thời gian để tiêu hóa thông tin vừa mới nhận được này.

“À, được, cô nghỉ ngơi đi nhé, mấy hôm nữa tôi lại đến thăm cô.” Trương Thanh An vội vàng tạm biệt.

Nhã Lan không định nói chuyện này với Lãnh Mạn Nguyên. Tính cách thích làm gì thì làm của anh khiến cô rất bất mãn. Người đàn ông có thể ra tay với cả mẹ đẻ của mình chắc chắn là kẻ máu lạnh vô tình. Có thể Lý Doanh Doanh đã làm sai, vậy cứ để ông trời đến trừng phạt cô ta đi.

Cô dựa vào giường nằm ngủ, cô không biết lời của Trương Thanh An đã bị người khác nghe thấy – Uông Minh Thiên.

Uông Minh Thiên được Lãnh Mạn Nguyên nhờ vả đến thăm cô. Lúc Trương Thanh An bước vào, cậu vừa đúng lúc đi vào cửa. Muốn xem xem cô ta rốt cuộc muốn giở trò gì nên Uông Minh Thiên đứng đợi ở ngoài cửa.

Vội vàng đưa quà cho y tá, Uông Minh Thiên nhanh chóng rời đi trước khi Trương Thanh An bước ra.

“Tin tức tốt lành như vậy, anh nên cảm ơn tôi như thế nào đây?” Uông Minh Thiên đẩy đẩy gọng kính, hỏi người mang khuôn mặt lạnh tanh là Lãnh Mạn Nguyên.

Đúng thật là một tin tức tốt lành! Lãnh Mạn Nguyên vừa vui sướng vừa giận dữ vô cùng. Nghĩ đến việc Nhã Lan suýt chút nữa bị Lý Doanh Doanh hại chết, anh nắm chặt tay đến mức vang lên tiếng kêu “răng rắc”.

“Đây là công việc của cậu.”

Lãnh Mạn Nguyên chẳng hề có ý định quan tâm đến việc Uông Minh Thiên đòi báo đáp.

“Cậu không biết ơn tôi ư? LanNhi đáng yêu của cậu sẽ không bao giờ nói với cậu đâu, tôi quá hiểu tính cách cô ấy mà.”

“Cậu muốn gì?”

Lãnh Mạn Nguyên nhượng bộ khiến cậu thở phào một hơi nhẹ nhõm. Cậu còn tưởng ngay sau đó Lãnh Mạn Nguyên sẽ xem mình như bao cát hoặc xem cậu như mấy tên thú vật hay luyện đấm bốc với anh chứ.

“Giúp tôi hẹn Tiên Như đi.”

Dạo này Nghê Tiên Như cứ trốn tránh cậu khiến cậu nhớ nhung phát điên.

“Cậu làm gì cô ta rồi?” Tính cách Nghê Tiên Như thẳng thắn, nếu không xảy ra chuyện gì thì cô ấy sẽ không né tránh không gặp mặt đâu.

“Chẳng có gì cả.” Khuôn mặt nho nhã hơi ngại ngùng, vừa nhìn đã biết ngay cậu ta đang nói dối.

“Nói thật đi, nếu không tôi không giúp cậu đâu.”

“Được rồi. Tôi và cô ấy xảy ra quan hệ rồi.”

Uông Minh Thiên vẫn luôn thận trọng chín chắn mà vừa gặp Nghê Tiên Như đã không có chừng mực rồi.

Ha ha ha ha.

Lãnh Mạn Nguyên lại còn cười vui vẻ: “Là cậu cưỡng bức người ta chứ gì.”

Uông Minh Thiên bị vạch trần, khuôn mặt bối rối, không ngờ hình tượng văn nhã mà cậu duy trì hoàn hảo lại bị phá hủy không còn giá trị gì như thế. “Được rồi, lúc ban đầu đúng là tôi có hơi cưỡng ép, nhưng sau đó cô ấy rất phối hợp mà.” Lúc đó cậu còn tưởng là Tiên Như đã chấp nhận mình, không ngờ vừa xong thì cô đã khóc lóc bỏ chạy. Bây giờ cô vừa không chịu gặp cậu vừa không nghe điện thoại của cậu nữa.

“Ok, tối nay trước mười giờ tôi sẽ để cậu gặp cô ta.”

Lời của Lãnh Mạn Nguyên khiến cậu nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

“Tuy nhiên, điều tra rõ ràng chuyện Khúc Dương cho tôi trước đã, ngay lập tức!”

Lúc đóng cửa, bên trong vang lên một câu: “Hoàn thành việc này trước khi gặp Nghê Tiên Như.” Ngay sau đó là một tràng cười cổ quái!

Haiz, cậu đúng là chọn bạn không cẩn thận, chọn nghề không tốt mà. Cậu lắc đầu, chỉ có thể liều mạng vì Tiên Như thôi.

Hôm nay là ngày tháo băng. Buổi sáng, Nhã Lan nghe thấy thím Liễu đứng ở hành lang nhỏ giọng gọi điện cho ai đó. Tiếng nói đứt quãng, cô nghe thấy thím Liễu nói cái gì mà lần đầu tiên gặp ai đó, cô nghĩ hẳn là thím muốn Lãnh Mạn Nguyên đến thăm mình đây mà.

Không biết anh ta đang đê mê bên người đẹp nào rồi, làm sao có thể nhớ đến cô cơ chứ. Mặc dù đã hóa giải được chút hiểu lầm với anh, nhưng như thế vẫn không đủ để giảm bớt sự hận thù của cô với anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.