Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh

Chương 107: Anh chỉ thật sự muốn biết sự thật



"Thái độ phục vụ kiểu gì , đối với người cứu mạng mình như vậy không hề tốt nha" Âu Dương Dật cười cười , trong cửa hàng hiện tại ngoài hắn là khách thì không còn ai khác , không khí trở nên lúng túng...

"Ặch , Doãn Hi , trong đây có chút nóng , chút ta ra ngoài hít thở đi" Nói xong , Mạt Hàn cười ha hả kéo Hạ Doãn Hi ra ngoài

Dạ Như nóng nảy" Neè, tôi cũng muốn đi" Nói xong để lại bảng hiệu trong tay

"Không được , cậu phải ở lại đây , tớ và Hạ Doãn Hi phải chờ một ngày ! Tớ là chủ nha , Dạ Như của " bà chủ" hãy ở đây xem quán đi" Nhan Mạt Hàn cùng Hạ Doãn Hi mở to mắt chớp chớp nhìn Dạ Như

Khoé miệng giật giật , run rẩy " Thôi , quên đi . Đi đi , đi nhanh rồi mau về" Phất phất tay , trở mình xem thường hai người

"Tốt như vậy đi , một ly Flat White"

" Mẹ kiếp , lại nói tiếng anh" Dạ Như hung hăng nói tục , làm bộ nghĩ đến việc tiến lên đánh hắn , quá bất ngờ , cô đang làm cái gì? Không phải lúc trước hai người đến quán cafe , hắn chỉ toàn kêu Flat White nếu không thì là Latte , khẩu vị vẫn như vậy ! Tiếp đó Dạ NHư liếc hắn một cái" Nghe không hiểu , không làm"

"Một ly Úc Đại Lợi Ô-xtrây-li-a đặc sản , cà phê sữa ! phải chính tông mà nói nha" Hắn cười , tháo mắt kính râm để lên bàn , hai chân tao nhã vắt chéo

Dạ Như bĩu môi , bắt đầu công việc..

Nhìn thấy cô ở quầy bận rộn , tựa như cuộc sống rất vất vả , cô ở thành phố này một mình , không có ở cùng ba mẹ , gia đình điều kiện cũng không tốt lắm , ba mẹ cô vất vả đi làm để cho cô tiền đóng học phí , cho cô tiền thuê nhà , chính là muốn tự mình kiếm tiền , một người như vậy sao có thể sống phóng túng?

"Ngài - cà phê" Tức giận đem cafe để trên bàn liền xoay người chạy đi

Bỗng nhiên , hắn đứng dậy một phen cầm tay Dạ Như

"Này , anh làm gì vậy? Muốn vô lễ sao?" Cô cười cười " Tôi không thích hợp với ngài , xin ngài hãy tôn trọng tôi một chút"

Nói xong , mạnh mẽ hất tay nhưng thế nào cũng không thể hất ra được

Ở góc ngoài cửa sổ " Ây , bọn họ không phải đã đến lúc đánh nhau chứ?" Hạ Doãn Hi có chút lo lắng khi nhìn thấy tình hình bên trong

"Yên tâm , tỷ tỷ là người từng trải" Nhan Mạt Hàn tự tin vỗ ngực , tiếp theo chuyện xãy ra làm cho hai người há hốc mồm..

Trời ạ , bọn họ cư nhiên trong quán ...Lưỡi lưỡi / hôn

"Mẹ kiếp , Âu Dương Dật này vô lại" Hạ Doãn Hi mắng , định chạy vào , nhưng bị Mạt Hàn một phen giữ lại

"Này , bình tĩnh bình tĩnh ! Cậu xem bọn họ như vậy giống Âu Dương Dật vô lễ với Dạ Như sao? Như thế nào có thể , Dạ Như cũng tình nguyện "

Trong phòng , Dạ Như mở to hai mắt .. Lần thứ ba ? Bọn họ đã hôn nhau lần thứ ba , đây là tình huống gì?

Cô hung hăng đẩy hắn ra , Âu Dương Dật một chút lảo đảo xém tí ngã xuống .. Dạ Như vươn tay muốn níu hắn lại , nhưng tay ở không trung cô liền rút lại

"Không cần như vậy , chúng ta không có vấn đề gì , tôi không hi vọng người khác hiểu lầm" Dạ Như ngẩng đầu , cực lực cắn môi , nước mắt chảy ra . Người đàn ông yêu nghiệt này , đã sớm rãi đau thương lên người cô , cô đã sớm mệt mỏi rồi

"Chính là anh--- linh" Tiếng điện thoại vang lên , Âu Đương Dật đảo qua trực tiếp nhấn nút tắt sau đó ném điện thoại sang một bên

"Anh phải biết sự thật ! Chỉ cần sự thật , nói cho anh biết được không , van cầu em" Sự cao ngạo thường ngày của Âu Dương Dật đã biến mất , ở trước mặt người con gái này , hắn không bao giờ có thể ngẩng cao đầu mà đối diện , nắm trụ hai vai cô , hắn để cho hai người mặt đối mặt , bốn mắt nhìn thẵng vào nhau ..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.