Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh

Chương 110



Rất khéo là , buổi tối Nhan Mạt Hàn nhận được điện thoại của Ngôn Lạc THần

Âm thanh của đối phương có chút thương cảm " Mạt Hàn , anh muốn đi New Zealand"

"Cái gì?" Nhan Mạt Hàn ngẩn ra , cầm ly sữa trong tay có chút run rẩy

Nghĩ đến lần trước khi Lạc Thần rời khỏi thành phố , cảm thấy trong lòng bất an .. RẤt không yên lòng , nhìn thoáng đồng hồ , cũng không còn sớm.. Sao Nam Cung Ảnh vẫn chưa trở về?

"Thần , anh đi New Zealand làm gì? Công ty có vấn đề gì sao?"

"Ừ , đúng vậy , có thể sẽ đi tận 6 năm . Mạt Hàn , có thể anh sẽ không trở lại" Giọng nói của Ngôn Lạc Thần rất thương cảm , tựa hồ chỉ không muốn rời đi

Nhan Mạt Hàn nhất thời thấy mũi ê ẩm , cô nâng bụng , ngồi ở sofa , hít hít mũi " Vậy khi nào thì anh sẽ bay?"

"Còn chưa mua vé , chỉ vửa quyết định"

"Vậy chắc sẽ có thời gian gặp mặt"

"Mà , Mạt Hàn , Nam Cung Ảnh không ở cạnh em sao?"

Rất chuẩn , Ngôn Lạc Thần đoán chính xác

" Không , anh ấy ra ngoài rồi , chưa thấy về"

" Đi đâu?" Ngôn Lạc Thần tìm tìm đề tài , nhưng dường như chỉ quay xung quanh Nam CUng Ảnh

Nhan Mạt Hàn có chút lo lắng " Anh ấy nói đi tìm Điều Vi ... Nói cái gì mà Điều Vi tan nát trái tim , bị bạn trai bỏ"

TRong đầu Ngôn Lạc Thần "Oanh" một tiếng , cảm thấy sự tình không đúng

Nói chuyện thật lâu , Nhan Mạt Hàn đã buồn ngủ , lúc này mới rời bỏ điện thoại , dụi dụi mắt

" Đã 11 giờ?"

Nhan Mạt Hàn kinh hô , kéo thân mệt mõi lên lầu , nằm trên giường cầm điện thoại , sau đó lại buông xuống không biêt có nên gọi cho hắn không? Xem khi nào hắn trở về?

Do dự một hồi , rốt cuộc chậm rãi nhấm hai mắt

Một giờ đêm , cô cảm thấy bất an , chân mày trau lại

Bỗng nhiên một cơn ác mộng tới , lập tức trong lúc mơ màng cô liền tỉnh dậy , mở hai mắt nhìn trần nhà , theo bản năng sờ sờ kiếm người bên cạnh . Không có ai? Ngay cả hơi thở cũng không có?

Quay đầu , phát hiện đèn hơi sáng , trong tay còn siết chặt điện thoại di động , nhìn qua điện thoại không có cuộc gọi nào

Ngay sau đó , cô cư nhiên có giảm giác muốn khhóc , lần đầu tiên cảm thấy bất lực như vậy , hắn không trở về , vì cái gì?

Nắm di động trong tay , không rời khỏi , không cảm thấy một chút buồn ngủ nào nữa

Cô nằm trên giường , cứ như vậy có một mình trong phòng , đầu trống rỗng , liên tiếp cảm thấy bất an , một lần nữa cảm giác này lại xuất hiện làm cho cô muốn phát điên

Phòng im lặng đến đáng sợ , chỉ có tiếng " tích tắc tích tắc..." của đồng hồ , tựa như sắt không một chút cảm thương liền hung hăng đâm vào trong lòng , đau rất đau

Ở trên giường suốt ba tiếng , rốt cuộc không chịu được ngón tay nhấn điện thoại gọi , từng bước từng bước nhấn , sau đó có chút run rẩy nghe điện thoại

-Tươi đẹp-

Trên đầu giường , điện thoại của Nam Cung Ảnh rung lên

Ngồi trên sofa , Dịch Điều Vi thấy Nam Cung Ảnh trau trau mày liền cởi quần áo chui vào chăn , sau đó hít một ho8i tiếp nhận điện thoại " Này , ai đó?"

Trên giường Nhan Mạt Hàn giật mình , ngay trong nháy mắt mồ hôi đổ ra , tựa như thất linh bát toái

Cô cắn môi dưới " Cô là...?" Âm thanh rất nhỏ rất nhỏ

"Này? Sáng sớm đã muốn tìm Ảnh sao? Thật ngại , anh ấy còn đang ngủ , tối hôm qua có thể là do quá mệt mỏi" Dịch Điều Vi từ tốn nói , trong lòng rất đắc ý , cũng không biết đối phương là Nhan MẠt Hàn

Cho dù có biết , có năng lực ngăn cản thì sao?

Một giọt nước mắt rơi xuống , theo khéo mắt , rơi vào kẽ hỡ...

Nhan Mạt Hàn gắt gao cắn chặt môi dưới , không khống chế được khóc thành tiếng , hiện tại cô hoàn toàn trống rỗng không biết nên làm gì

DỊch Điều Vi không thấy đối phương nói gì có chút sốt ruột

"Tôi nói thật , cô có nói chuyện nữa không , không thì tôi cúp" Giọng nói Dịch Điều Vi khó chịu , hỗn loạn , không kiên nhẫn cùng xem thường

Nhan Mạt Hàn chậm rãi mở miệng " Tôi là Mạt Hàn , tôi muốn tìm Ảnh"

Giọng nói của cô làm cho Dịch Điều Vi giật mình , rất nhanh lại thay đổi sắc mặt , mang theo tiếng khóc nức nở " Ô Ô , Mạt Hàn .. Ảnh tối hôm qua uống rượu , hiện tại buổi sáng ...ô ô ô , lại nằm bên cạnh anh ấy , anh ấy còn trần như nhộng"

SÁng sớm nghe thấy giọng nhữ nhân khóc , Nam Cung Ảnh trở mình , chậm rãi mở to mắt

Thấy Dịch Điều Vi dựa đầu vào giường cầm điện thoại của hắn

"Đưa điện thoại cho tôi" Hắn quát , kích dược hôm qua đã tan đi . Hắn ngồi dậy nhận di động

Dịch Điều Vi thấy vậy , quay đầu nhưng không buông điện thoại " A, Ảnh , anh tỉnh rồi sao?"

Nói xong , trong điện thoại Mạt Hàn truyền đến âm thanh tút tút tút.. Điện thoại cắt đứt , cô thê lương nở nụ cười , dường như đang quên chính mình đang khóc

-Tươi đẹp-

Dịch Điều Vi vẻ mặt oan ức , ngồi trên giường loả thể , nhưg Nam Cung Ảnh lại xem thật ghê tỏm

"Ảnh , anh thật không nhớ sao?"

Dịch Điều Vi nói xong , liền khóc . Nam Cung Ảnh chán ghét bước xuống giường chậm rãi mở miệng " Đừng tưởng tôi không nhớ gì , tôi sẽ trở về giải thích với Mạt Hàn"

Hắn nhớ rõ , đương nhiên nhớ rất rõ ! Thừa dịp có người nhấn chuông , Dịch Điều Vi giận đùng đùng mặc áo ra ngoài , hắn chống đỡ sức lực liền vào nhà tắm khoá cửa lại

Dịch Điều Vi mới phát hiện , cô đã sai lầm , tương rằng bên ngoài có tiếng quấy rầy ..

Từ từ mặc quần áo vào , nhìn thoáng qua người đàn bà kia , hắn có chút ghê tỏm

Dịch Điều Vi hai dòng nước mắt chảy xuống nói " Ảnh , cuối cùng anh ở phòng tắm , em dùng toàn bộ sức mới lôi anh ra được" Dừng một chút lại tiếp tục "Trung gian phát sinh cái gì anh biết không? Anh không biết liền phủ nhận ! Anh và Mạt Hàn có con , anh có thể chịu trách nhiệm?"

Nam Cung Ảnh nghiêng đầu sang chỗ khác , nghe được lời nói của Điều Vi , hai tròng mắt lạnh như băng đảo qa " Tốt nhất cô nên cẩn thận một chút , đừng làm cho tôi nhốt cô lại"

Dịch Điều Vi vừa nghe có chút sợ , cúi đầu ôm cái chăn " Ảnh , không cần nhẫn tâm như vậy được không ... ô ô"

"Đến giải thích rõ ràng với Mạt Hàn"

"Không , em không cần , không cần ! em yêu anh , yêu anh , van cầu anh" Dịch Điều Vi ôm cổ Nam Cung Ảnh

"haHa" Nam Cung Ảnh lạnh lùng cười , làm cho Dịch Điều Vi ớn lạnh " Trở về tìm Ajo đi , nghĩ tình chúng ta đã từng yêu nhau , đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa , nếu không muốn ăn cơm tù thì hãy cút xa một chút"

Nói xong , Nam Cung Ảnh hung hắng đẩy Dịch Điều Vi ra , nhanh chân rời khỏi khách sạn

Vừa lên xe , cảm thấy áo khoác trên người thật ghê tỏm liền ném xuống ... Kì thật hắn cũng không biết giữa họ có chuyện gì không? Tuy hắn vào phòng tắm nhưng tại sao tỉnh lại là ở trên giường? Hơn nữa người phụ nữ bên cạnh lại loả lồ như vậy?

Hung hăng đạp ga ,dùng sức hết nhất có thể đạp , xe liền phi ra ngoài...

Đứng trước cửa sổ , không khí lạnh lẽo thổi lên cơ thể của Mạt Hàn .. Trong tay gắt gao cầm lấy điện thoại

Nghĩ đến Ngôn Lạc Thần , cô quyết định gọi điện...

Rất nhanh , bên kia có người bắt máy " Này?"

"Thần" Cô chỉ phun ra một chữ , giọng rất thương cảm

Cô khhông khóc , chỉ là đang rất vắng lặng..

Nghe Âm thanh của Mạt Hàn có gì đó không đúng , Ngôn LẠc Thần có chút lo lắng , hắn rất hiểu cô " Mạt hàn , em làm sao vậy?"

tiếp theo đó , chợt nghe có âm thanh tựa như tan nát cõi lòng của người bảo hộ cô ... Làm người bạn của cô , cô lại đi yêu đào hoa công tử" Thần , em ...em và anh đi New Zealand được không?" Lúc này cô mới khóc , không thể vãn hồi

"Tại sao? Em đừng khóc , chờ anh , anh đi tìm em .. em đang ở nhà sao?" Ngôn LẠc Thần sốt ruột , cầm lấy chìa khoá xe chạy ra khỏi công ty

"Ô ô , đừng đến" Lời nói chưa dứt , điện thoại đã bị cúp

Ngồi trên mặt đất lạnh lẽo , mặc áo ngủ , tự ôm lấy chính mình .. Cũng không biết Nam Cung Ảnh có về không? Bất quá , trog tâm tựa như không nhìn thấy hắn

Lấy một cái vali bỏ đồ vào , tuỳ tiện nhét đại mấy bộ quần áo trước kia , còn những gì hắn mua cô để lại . Chiếc nhẫn trên tay , thật không nghĩ đến . Có lẽ nên rời đi , mang một cái nhẫn theo coi như là tự an ủi?

Cô còn nhớ rõ đêm hôn lễ , hắn không xuất hiện . Kết quả ban đêm cô liền mất thân

Nhớ đến , Nhan Mạt Hàn cười , nụ cười khổ . Nụ cười hạnh phúc , nụ cười thê lương , dung hợp lại cùng nhau

Cầm lấy vali , do dự rất lâu cuối cùng vẫn không tháo nhẫn xuống " Nhẫn , mang em theo được chứ? Coi như đó là sự lưu luyến cuối cùng , cuối cùng"

Nói xong , nước mắt một lần nữa chảy ra , trong lòng rất đau ... Qua loa thay quần áo , cầm vali chạy xuống lầu..

"Thiếu phu nhân , đi đâu vậy?" Vân tẩu thấy vậy , thấy cô khóc đỏ cả hai mắt , liền lo lắng

"Vân tẩu , cám ơn cô đã chăm scóc cho tôi , tôi có việc phải rời đi" Nhan Mạt Hàn không nhìn vân tẩu , nhưng chỉ thoáng liếc nhanh không nói thêm gì , nước mắt lại trào ra

Vội vàng mở cửa , chạy ra ngoài

"Thiếu phu nhân ! Thiếu phu nhân ! Chờ thiếu gia trở về đã" Vân Tẩu chạy theo , nhưng không có thấy bóng dáng của MẠt Hàn , không thể làm gì hơn đành gọi cho Nam Cung Ảnh

Thế mới biết có thể thiếu gia cũng trên đường trở về , không chừng sẽ chạm mặt nhau .. Tâm ổn định lại chút

Rất nhanh , Nhan Mạt Hàn đi trên đường , một chiếc xe dừng lại . Cô cả kinh cứ tưởng Nam Cung Ảnh , quay đầu lại cửa kính mở xuống thì ra là Ngôn LẠc Thần , vừa thấy hắn đến , cô không nhịn được nhào đến

Đem hành lý bỏ vào cóp sau , ngồi vào ghế nhắm chặt hai mắt lại

Xe chậm rãi chạy kế bên là xe của Nam Cung Ảnh , hắn rất vội vàng nên không để ý xung quanh , chạy thẵng về biệt thự , mới phát hiện Nhan Mạt Hàn đã đi

"Vân Tẩu , Mạt Hàn đâu?" Hắn tức giận chạy từ trên xuống dưới , chạy ra hoa viên

"Thiếu nãi nãi vừa đi ! Tôi nghĩ hai người có thể sẽ chạm mặt nhau ! Tôi muốn giữ cô ấy lại , nhìn cô ấy khóc rất thương tâm" Vân tẩu nói

Nam Cung Ảnh nắm chặt tay , hung hăng dọng vào tường , nhất thời máu chảy ra .. Hắn không chịu được lao ra khỏi phòng

"A Jo ! Tới đón tôi"

Dịch Điều Vi tức giận một phen xoá sạch bình rượu trên bàn

Không nghĩ là hôm qua hấp dẫn Nam Cung Ảnh đến -Tươiđẹp- kết quả lại không thành không . Hắn khoá cửa Wc một đêm , sáng sớm mới bị Ajo kéo ra

Người đã sớm ngâm mình trong nước nửa sống nửa chết , Dịch Điều Vi cũng không có hứng thú đụng vào ...Sau đó vừa ngồi xuống ghế không lâu , di động của Nam Cung Ảnh liền rung , thật là cho cô một cơ hội rất lợi

Chẵng qua là , dùng nhiều thuốc kích thích tình dục như vậy mà cũng không thành công

"Mạt Hàn , em thật sự đã suy nghĩ kĩ chưa?"

Trong công ty , Ngôn Lạc Thần ngồi bên cạnh Mạt Hàn . Cô ôm hai đầu gối , gật gật đầu , cô đã quá mệt mõi , muốn nghỉ ngơi

"Được , nếu như vậy anh sẽ đi đặt vé máy bay ngay" Nói xong , Ngôn Lạc Thần ngồi vào máy tính , hắn khẩn cấp muốn mang cô rời khỏi đây . Bởi vì nếu còn do dự sợ cô sẽ đổi ý , rất không xác định sau đó Ngôn Lạc Thần lại hỏi một lần nữa" Không chừng đây chỉ là quyết định nhất thời của em thì sao? Nói không chừng một chút nữa Nam Cung Ảnh sẽ gọi điện giải thích với em"

Nhan Mạt Hàn nở nụ cười thê lương , quơ quơ di động trong tay " Em lập tức mang nó đi bỏ ngay"

"Được" Nói xong , ngón tay bay nhanh trên bàn phím

Nam Cung Ảnh không tìm thấy cô , gọi điện thì không ai nghe máy , điện thoại đã tắt . Hắn thật sự hoang mang

--

Bên trong văn phòng , ba người đều không có biện pháp chỉ nhìn nhau

Âu Dương Dật ấn ấn vào mi tâm " Ảnh , tôi thật sự không có biện pháp nào hết , tôi cũng không thể tự chính mình giải quyết .. À , từ từ có lẽ Dạ Như biết thì sao?

"Vậy cậu đến hỏi cô ấy đi"

"Hỏi không ra đừng trách tôi à"

"Tuyệt đối không"

Âu Dương Dật gật đầu , rời khỏi văn phòng

Doãn Thiệu Hàn lắc lắc đầu " Ai , thứ tình yêu này làm rối rắm lòng người"

"Cậu thì biết gì"

"Nhìn bộ dạng bây giờ của cậu"

"Cậu muốn chết?" Nam Cung Ảnh hung hăng trừng mắt liếc Doãn Thiệu Hàn

Hắn thật sự không biết nên làm gì vào lúc này , giả sử Dạ Như cũng không biết , thì có phải hắn hoàn toàn mất MẠt Hàn rồi không?

Trong lòng lại đau đớn , đau đớn , hắn thật sự không muốn mất đi cô , thật sự không muốn

-Sáu năm sau-

Thời tiết NewZealand có chút ẩm ướt , sáng sớm thời tiết trở nên bắt đầu lạnh .. Nhưng lại mang cho người khác một cám giác mát mẻ thoải mái..

Đứng ở ban công , hít thở không khí trong lành, duỗi duỗi cơ thể

"Mẹ Mẹ ! Đến trường thôi muộn rồi " Bỗng nhiên cửa bị mở ra người đi vào là Tư Đinh *JJ: trong bản CV là Austin nhưng bản W là Áo Tư Đinh , có chút không hiểu vì sao lại là họ Áo?*

Nhan Mạt Hàn lúc này mới xoay người , tiến lên ôm lấy con trai " Rồi , biết rồi , xuống lầu xem em đi"

Tư Đinh giãy dụa , quẹt miệng " Mẹ , mẹ là người lớn rồi , còn ôm con làm nũng"

"Này . Mẹ ôm con cũng không phải là sai trái nha , Tư Đinh con ngày càng không nghe lời"

Nhan Mạt Hàn mở miệng , tới gần Tư Đinh

"Thôi , được rồi được rồi , đi xem em a" Nói xong , Nhan Mạt Hàn ôm lấy Tư Đinh đi xuống lầu

Quả nhiên , một cô đáng nhỏ nhắn đáng yêu đã ngồi trước bàn

"Ôi , ca ca, anh lại giở thói côn đồ" Cô gái nhỏ cười khẩy từ trên ghế nhảy xuống chạy đến bên cạnh Nhan Mạt Hàn , cũng muốn cô ôm một cái

"Này , hai đứa bảo bối" Nhan Mạt Hàn ôm hai đứa nhỏ , sau đó hôn lên mặt

Lúc này trở lại bàn ăn , dậy sớm ăn sáng sau đó mang cơm theo đi học , chỉ chốc lát sau , cánh cửa đã bị kêu réo in ỏi .. Buổi sáng của thứ hai , ngoài Ngôn Lạc Thần thì ccó thể là ai?

Nhan Mạt hàn mở cửa , hắn đi vào , Austin cùng April lập tức tiến đến * JJ : lấy tên hai đứa bé theo bản CV nha , vì tên bé gái trong bản W là NGải Phổ Lị .. thật có chút không chắc nên lấy theo bản CV )

"Ngôn thúc thúc lại đến"

Ngôn Lạc THần ôm lấy hai đứa bé , đối xử với tụi nhỏ y như chính con ruột của mình . Nhưng vấn đề là , sáu năm qua , Nhan Mạt Hàn vẫn không thể quên một người..

Sáng sớm trở hai đứa trẻ đến trường , Nhan Mạt Hàn lái xe .. Di động vang lên , đem xe dừng ở ven đường.. nhìn lên màn hình di động hiển thị là số điện thoại quốc nội của Dạ Như gọi đến . Như vậy? xem ra cô khẳng định giàu to rồi

"Mạt Hàn ! ở bên kia tốt không?"

SÁu năm qua , hai người có cắt đứt liên hệ , chẵng qua là Nhan Mạt Hàn tin tưởng Dạ Như sẽ không nói cho bất kì ai biết cô đang ở đâu ...Ngay cả không biết sáu năm qua Dương Dật và Dạ Như có ở cùng chỗ không , rất ít nghe Dạ Như nhắc đến hắn..

"Tốt , sao vậy? Sao lại đột nhiên gọi cho mình?" Nhan Mạt Hàn cười cười ngồi trong xe

"Mình hỗn độn , cậu biết không?" bên đầu giây kia , Dạ Như rất hưng phấn

"Làm sao vậy?"

"Tớ nói cho cậu biết tin tức gần đây nhất tớ biết được , hiện tại công ty của Nam Cung ẢNh muốn tìm người mẫu để phát ngôn ! hơn nữa người mẫu là từ New Zealand tới , cậu cũng ở đó , hắn sẽ không đi tìm cậu chứ? Nhiều năm rồi , cậu không phải vẫn rất thanh tú? Sinh hai đứa nhỏ , nhưng vẫn có thể làm người mẫu chụp ảnh ! Hơn nữa là là hai người con trai ! thật ghen tị chết

Dạ Như nở nụ cười , cô nhớ rõ công ty của Nam Cung Ảnh muốn tìm người mẫu đại diện , hơn nữa tun tức này cô nghe ở công ty đã xác thực qua , ông chủ còn muốn cô đi thử nhưng cô liền từ chối

Cô không muốn trở về tiếp xúc với người kia

"Cậu không phải được ban lộc sao? Hoặc cậu có thể" Nhan Mạt Hàn vuốt vuốt sợ tóc

Dạ Như bĩu môi , khó chịu nói " Không được , dáng người của tớ tuyệt đối sẽ không được"

Suy nghĩ , Nhan Mạt hàn vẫn là quan tâm tình cảm của bạn bè" Cậu và Âu Dương Dật?"

"Âu Dương Dật? Đừng nói nữa" Dạ Như tựa hồ không muốn nhắc đến

"Làm sao vậy"

"Tớ không có cách nào chấp nhận hắn , sáu năm rồi cậu biết không? Cậu đi sáu năm rồi , hắn cũng theo tớ sáu năm , nhưng chính là tớ..." Nói vế sau , cô thở dài , sáu năm cô vẫn không mở rộng vòng tay...

"Cho nhau một chút thời gian đi , đã sáu năm rồi , không lập gia đình sẽ già , hắn không cưới bà già đâu" Nhan Mạt Hàn đùa giỡn , sau đó nói " Tớ có việc , lần sau nói chuyện tiếp"

Nói xong cúp máy , lái xe đến công ty mới phát hiện tin tức kinh thiên động địa xém chút nữa đã hù chết cô

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.