Tổng Tài Tôi Yêu Chính Là Anh

Chương 42



Gần tối , không khí ở thành phố M trở nên lạnh , nhiệt độ hạ xuống nhiều

Trang hoàng công ty tốt lắm , di dạo cả ngày mua dụng cụ , mua nước sơn từ từ ...

Ngồi trên xe của Ngôn Lạc Thần , Nhan Mạt Hàn mở miệng " LẠc ca ca , về sau buôn bán có lời , em sẽ trả lại cho anh..."

"Đứa nhóc , nói cái gì vậy? Của anh chính là của em , hiểu không? Về sau còn nói như vậy . Anh sẽ không để ý đến em nữa , A , đúng rồi , mở cửa hàng bánh ngọt một mình , em khẵng định là được chứ? Sao không tìm bằng hữu giúp đỡ?" Lạc Thần đánh trống lãng sang chuyện khác

" Ạch..." Nhan MẠt Hàn nghiêng đầu , nhìn ra cửa sổ , nhanh chóng quay ngược lại cảnh đêm... Dạ Như!

" Đúng , là Dạ Như , cô ấy cũng đang cần một công việc . Chỉ có điều , cửa hàng vừa khai trương , chắc không thể trả nhiều tiền lương cho cô ấy , không biết cô ấy có đồng ý làm không?" Ngón tay Nhan Mạt Hàn dây dưa , tự nhủ

" Không sao , em có thể hỏi cô ấy" Ngôn Lạc Thần an ủi nói . A , có thể hỏi , Nhan Mạt Hàn lấy điện thoại ra , gọi cho Dạ Như

" Mạt Hàn , cậu có khỏe không?" Nhan Mạt Hàn hiện lên ba dòng đen nhưng chủ yếu vẫn là cảm động . Như vậy cứng cỏi , hiện tại không nhiều , chẵng lẽ bởi vì chuyện ngày hôm qua?

" Ừ, mình khỏe. Dạ Như , có phải cậu đang cần một công việc? Mình vừa mở một cửa hàng , muốn mời bạn đến làm . Nhưng cậu cũng biết , cửa hàng vừa khai trương , có lẽ tiền lương không nhiều... Nhưng.." Nhan Mạt Hàn do dự nói , trong lòng không hy vọng nhiều

" Ok , được . Không thành phấn về . Hai chúng ta với ai?" Kết quả không nghĩ đến , Dạ Như nhanh chóng đồng ý , Nhan Mạt Hàn vui vẻ , khóe miệng lập tức lộ ra nụ cười

" Ha Ha Ha ! Thật tốt quá , cám ơn cậu , Dạ Như . Vậy ngày mai sau khi tan học , cậu có thể ra bể phun nước ở trung tâm thành phố M không? Tớ sẽ tìm cậu" Nhan Mạt Hàn đang thất vọng nhưng rất là cảm động , rốt cuộc cũng có được một cửa hàng cho riêng mình , hỡn nữa chính mình là chủ , còn có một Đại Cổ Đông đầu tư , ha ha ha , cười không thể khép miệng

" Nha đầu ngốc , cười gì vậy?" Ngôn Lạc Thần nghiêng đầu, bắt gặp Nhan Mạt Hàn đang cười vui vẻ

" Hắc hắc , không có" Nhan Mạt Hàn nhức đầu , rất nhanh , xe chạy đến biệt thự . Nhìn ở đằng xa xa , có thể thấy bên trong biệt thừ rất có sức sống ... Nhan Mạt Hàn buồn bực , trong lòng không vui nhưng cũng không nghĩ gì nhiều

" LẠc ca ca , hôm nay em cám ơn anh" Nhan Màn Hàn mở cửa xe

" Tiểu Hàn ... nhất định phải gọi anh là lạc ca ca sao?" Ngôn Lạc Thần trong mắt hiện lên tia thất vọng , nhưng cũng nhanh sau đó mà mất đi ... Ở trong lòng cô , rất muốn gọi anh là Lạc Thần hoặc chỉ là THần , Nhưng dù sao giữa họ cũng không thể như vậy , vốn vĩ giữa hai người không có kết quả

" Lạc ca ca" Nhan Mạt Hàn khẽ gọi

" Gọi anh là THần được chứ?" Lạc THần nhìn cô , hai tròng mắt có vẻ không hiểu mấy , hoặc chỉ có cô là hiểu

" Chuyện này , Lạc ca ca , thời gian không còn sớm , anh về sớm một chút ăn cơm đi , hôm nay em vội , em đi trước" Nhan Mạt Hàn nói xong , nhãy xuống xe , đáng tiếc cổ tay bị Ngôn Lạc Thần nắm lại

" Lạc ca ca ... Đừng" Cô không dám tin , trợn to hai mắt , nhìn gương mặt trước mắt .

Mà một giây, không phải là cô đã chờ đợi nhiều năm. . . Muốn cho hắn . . . Của mình. . . Nụ hôn đầu sao? Chỉ tiếc. . . Ngay cả lần đầu tiên quý giá nhất . . Tối hôm qua đã bị tên khốn Nam Cung Ảnh lấy đi! Đại não trong nháy mắt trống không, ông ông ông. . . Trong đầu đột nhiên nhớ đến tình hình hôm qua. . Đôi tay không nghe sai khiến, lập tức đẩy ra nói Lạc Thần.

"Tiểu Hàn. . . . . ." Hắn không thể tưởng tượng nổi nhìn cô . Cô làm sao có thể cự tuyệt hắn , tại sao có thể?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.