Nói xong , mẹ ngôn chậm chậm chạy vào gian phòng cầm chìa khoá cùng điện thoại , lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi nhà “ Cạch” một tiếng cửa liền đóng .. Còn lại chỉ là Nam Cung Ảnh và Mạt Hàn
Nhan Mạt Hàn liếc nhìn Nam Cung Ảnh đang tà mị cười , nhặt lại quần áo , lui về phía sau hai bước “ Này , đây là nhà của bác tôi , anh đừng làm loạn nha”
Nhan MẠt Hàn nhìn hắn một chút , ngồi tên ghế salon
Nam Cung Ảnh ngồi bên cạnh cô “ ANh đã điều tra bối cảnh của gia đình em”
“Cái gì?!?”
“ừ , thì cái này , cái đó , đương nhiên em phải hiểu rõ nhất chứ”
“Vậy anh cũng không thể tuỳ tiện điều gia bối cảnh gia đình tôi” Nhan Mạt Hàn có chút oán giận nhìn hắn
“Bảy tuổi , mẹ em đã qua đời? Sau đó lên mười liền được người ta nhận nuôi?”
Nhan Mạt Hàn cúi đầu , trong lòng lại có chút khổ sở
Cô gật đầu một cái , mẹ Ngôn và mẹ ruột của cô đều như nhau .. Đã nhiều năm như vậy , Nhan Nhậm chưa hề tìm cô , từ hồi năm 9 tuổi đến Cô Nhi Viện chưa ai nghe qua về gia đình cô dù chỉ là một chút
“Em có thử tìm ba chưa?”
“Không có”
Đối với Nhan Nhậm , cô rất hận , trong lòng vẫn nhớ ... Thật không có cách nào tha thứ cho hắn , mẹ của cô vì hắn mà tự sát
“Hắn đã hại chết mẹ của tôi , tôi cả đời sẽ không tha thứ cho hắn”
Nam Cung Ảnh có chút đau đớn , ôm chầm lấy cô
“Anh mà đem chuyện vừa rồi nói với ai , tôi sẽ hận anh cả đời đó” Nhan Mạt Hàn trừng mắt nhìn Nam Cung Ảnh
Nam Cung Ảnh chẵng qua là cánh tay buộc hơi chặt , Nhan Mạt Hàn cảm giác được hắn ôm cô rất chặt