Tổng Tài, Tổng Tài! Tôi Đến Bắt Ngài Đây

Chương 103



Nét mặt của An Trác biến đổi, cơn tức giận từ lúc đầu đè nén nay bị câu nói đó của An Kỳ giống như kim châm chọc thủng bùng nổ.

Nhớ lúc đó, con gái ông ta vì một đứa con trai và chị gái mình phản bội thì sự tức giận đó ngày càng mãnh liệt.

Bản thân ông ta cũng không biết là An Tuệ Như hoàn toàn không nói tình cảm của mình đối với Trương Tử Hùng cho An Kỳ biết, chỉ nhìn bề ngoài sự việc ông ta đã thẳng tay gán ghép cô phản bội An Tuệ Như lfm cho con gái ông ta tự vẫn.

“Mày có biết bản thân vừa nói gì không?”

An Kỳ nghe ra ngữ điệu của ông ta, cô hoàn toàn không có chút sợ hãi nào.

Sao phải sợ?

Ngay từ đầu cũng không phải là lỗi của cô.

Bản thân cô cũng là nạn nhân mà.

“Ông có chắc Tuệ Như tự vẫn là vì chuyện của tôi?”

An Trác quay ngoắt lại bước nhanh tới. Một tay ông ta nắm chặt lấy cằm An Kỳ khiến cô phải đối diện với mình.

Gương mặt này ông ta muốn cô phải nhớ thật kĩ, cho dù có chết.

Phía dưới cằm truyền đến cơn đau âm ỉ, An Kỳ nhìn thẳng vào cặp mắt giờ đã sang đỏ của An Trác.

“Tên con bé không phải để một loại người đê tiện như mày gọi.”

Đê tiện?

Là cô đê tiện sao?

Cô đã làm ra chuyện gì mà ông ta lại nói cô như vậy?

Nếu nói một cách chính xác thì chính người này mới là một kẻ đê tiện khốn kiếp.

“Đê tiện? Là ông đang tự nói bản thân à?” Cô nói.

Vừa dứt lời thì trần nhà lại xuất hiện một đợt rung chuyển lần hai. Lần này là nguyên một mảng tường rơi xuống nhưng may thay vị trí lại là ở đằng tít xa kia, ngay chỗ cửa đi.

“AAAAAA!”

Từ Khởi Minh bị trận sập đó làm cho bàng hoàng. Ông ta nhanh chân chạy đến đằng sau An Trác, hai tay nắm chặt lấy tay áo ông ta.

Bên cạnh xuất hiện một tên bám dai như đỉa, ông ta chợt cảm thấy hối hận khi đã hợp tác cùng Tử Khởi Minh. Một bên chân trái giơ cao chuẩn xác đạp Từ Khởi Minh ra khỏi người mình.

Từ Khởi Minh bị ông ta đá cho một cước, hông bên phải đâu đớn, cả người ngã dúi xuống nền đất lạnh. Hai tay ôm lấy hông phải, khuôn mặt nhăn nhó vì bị đau, ông ta nói gào lên:

“Mẹ nó, ông đạp tôi cái gì?”

An Trác khinh bỉ nhìn ông ta nói:

“Không giúp được gì thì cút ra ngoài, đừng làm vướng chân tao.”

Từ Khởi Minh bực tức, một tay chống dưới đất lấy đà để đứng dậy:

“Mẹ kiếp, ông...”

Đang nói dở câu thì chợt thấy tia máu trong mắt An Trác. Biết được ông ta đã cố kìm chế lại sự tức giận, bản thân cũng không muốn động vào ổ kiến lửa.

Chí ít là lúc này.

“Rồi, rồi tôi đi là được chứ gì.”

Đi được vài bước ông ta lại quay lại nhìn người bên trong, nói:

“Đừng quên chuyển tiền cho tôi.”

Nói xong không đợi người trả lòi ông ta nhanh chân chạy thẳng ra, lỡ đâu tòa nhà lại sập chỗ nào đó, ông ta trước là cứ tránh cái đã, giữ lại cái mạng.

Trên đường, Tả Dật đi theo chỉ dẫn cũng đã gần tới vị tri khu bỏ hoang đó, nếu tính theo giờ cũng chỉ còn 10 phút nữa là đến nơi.

Bên phía Thương Thịnh, sau khi nghe nói An kỳ bị bắt đi, Bách Dạ cũng xin lỗi người của công ty R.G, nhanh chóng lấy xe đi tới địa chỉ của khu bỏ hoang mà trước đó Tả Dật đã gửi cho anh.

Hiện giờ trong này chỉ còn lại An Kỳ và An Trác, cơn trấn động vừa rồi cũng dừng hẳn.

“Nếu không phải vì bọn mày phản bội con bé, thì con bé cũng đã không phải vậy.”

Thì ra ông ta luôn nghĩ cái chết của An Tuệ Như là do cô và Trương Tử Hùng.

Thật đáng thương.

An Kỳ nhìn ông ta, đáy mắt không có lấy một cái nhìn thiệm cảm khi đang nhìn chú ruột mình

“Phản bội? Ông lấy cái suy nghĩ này từ đâu vậy?”

Hai tay bị trói cũng đã hơn một giờ đồng hồ cảm giác tê buốt chợt đến, cả người cô đều bị trói đến nhức mỏi.

“Không phải sao, con bé vậy mà có tình cảm với thằng đó. Tại sao mày không nhường nó cho con bé?”

Cái này có phải quá vô lý rồi không.

Sao bọn cô lại phải làm vậy?

Chẳng nhẽ ông ta không biết làm vậy sẽ càng khiến An Tuệ Như đau khổ hơn sao?

Cái đấy không thể gọi là tình yêu được.

Mà là sự bố thí.

Giống như đang thể hiện sự thương hại vậy.

An Kỳ cũng vì câu nói đó của An Trác mà bật cười. Thấy vậy lực tay ở dưới cằm càng thêm sức:

“Mày cười cái gì?”

Giờ phút này An kỳ cảm thấy bản thân ông ta rất đáng thương, cũng không ngạc nhiên khi năm đó Ngô Ánh Đồng lại bỏ ông ta.

Đáng đời.

“Ông nói điều này ra có suy nghĩ không vậy?”

“Mày nói vậy là có ý gì?”

An Kỳ cười nhạt, nói:

“Ông nghĩ tình yêu muốn nhường là nhường được à? Đây người ta gọi là sự bố thí? Là bố thí, ông biết không?”

An Trác đương nhiên cũng không nghĩ nhiều như vậy, ông ta chỉ cần con gái mình ngày ngày được bên cạnh người nó thích. Chỉ đơn giản là vậy.

“Tao cóc quan tâm cái gì mà bố thí với không bố thí. Con tao thích thằng đấy, chỉ cần thằng đấy bên cạnh con bé là được.”

An Kỳ cũng hết nói nổi, cái này mà ông ta cũng nói ra được. Giờ cô không hiêu với một người về mặt tình cảm có suy nghĩ nông cạn như vậy Ngô Ánh Đồng lấy đây ra kiên trì mà ở bên cạnh ông ta.

“Ông bị cô Ngô bỏ đi là đáng lắm.”

Chát

Một tiếng âm thanh vang rội truyền tới.

Khuôn mặt trắng trẻo của cô bây giờ đã in đỏ năm ngón tay.

An Trác đã giáng một cái tát xuống.

“Mày có tư cách gì mà nói vậy? Mày chẳng là cái thá gì cả.”

Giống như chưa hả giận, lại giáng thêm một cái xuống.

Chát

An Kỳ lãnh trọn hai cái tát của ông ta, đầu cô chợt thấy ong ong.

Cả khuôn mặt đỏ rực lên.

Dưới đáy mắt còn lại lại tia lanh ngắt, An Kỳ nhìn thẳng ông ta nhổ nước bọt tới.

“Con ông chết là do ông.”

Bị cô nhổ nước bọt vào mặt xong bị nói là bản thân giết chết con mình. An Trác đã hoàn toàn bùng nổ, ông một cước đạp đỏ chiếc ghế.

Đầu An kỳ bị đậm mạnh xuống sàn, cô bắt đầu nhăn mặt.

Cùng lúc đó bên ngoài truyền đến âm thanh. Bên ngoài Từ Khởi Minh nhìn ngưới đến mà chân tay run rẩy, giọng nói cũng không vững:

“Tả, Tả tổng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.