Tổng Tài, Tổng Tài! Tôi Đến Bắt Ngài Đây

Chương 25: -Đi nước ngoài. Tỏ tình (2)-



Sau khi gọi mấy lần mà đối phương không nghe máy, Dương Lãnh bỗng sốt ruột. Một cô gái đi một mình vào giờ này, mặc dù cũng không quá muộn nhưng không thể không khiến người khác lo lắng. An Kỳ đối diện nhìn bộ dạng Dương Lãnh lúc này có phần bất đắc dĩ:

"Anh nghĩ nó yếu đuối thế sao?"

Nói là vậy nhưng Dương Lãnh vẫn còn đang trong bộ dạng thấp thỏm, lo âu. Như không thể chờ thêm được nữa, Dương Lãnh vùng đứng dậy:

"Anh có việc đi trước." Nói xong tức khắc chạy về phía cửa.

Trong phòng giờ chỉ còn lại một mình An Kỳ, công việc "bà mối" có thể coi là kết thúc tại đây, mọi chuyện về sau đành tự hai người họ giải quyết. An Kỳ vân vê ly rượu trước mặt, chất lỏng màu đỏ rực từ từ chuyển động theo động tác của người cầm nó, một vòng rồi lại một vòng. Ánh mắt An Kỳ hướng về phía khung cửa sổ, khung cảnh đêm nay đẹp một cách lạ thường, nó không mang tới sự khó chịu, nóng nực mà là sự dịu nhẹ, thoang thoảng đâu đó có mùi hương thơm dễ chịu. An Kỳ từng chút cảm nhận mùi hương này chợt có tiếng nói truyền tới:

"Không phiền chứ?"

An Kỳ theo tiếng gọi mà xoay người lại, đập vào mắt cô là một thân hình cao lớn. An Kỳ hướng tầm nhìn, đối phương mang gương mặt có phần tà mị, sống mũi người đó rất cao, thẳng. Ánh mắt nhìn xoáy vào người phụ nữ trước mắt. Chợt An Kỳ để ý, trên người đàn ông này mang mùi hương rất dễ chịu, so với mùi hương vừa rồi thì quả thực rất giống, thì ra là người này. An Kỳ trực tiếp nhìn đối phương:

"Không ngờ Tả Tổng lại tìm đến đây."

Người tới là Tả Dật, chưa để An Kỳ có lời thì anh đã trực tiếp ngồi về hướng đối diện cô:

"Từ lúc cô bước vào, tôi đã thấy."

Thì ra là vậy, chả là trước khi An Kỳ đi tới chỗ này thì Tả Dật đã có mặt trước, anh hôm nay tâm trạng có chút phiền não nên muốn mượn rượu để tiêu tan, vừa mới cầm ly rượu lên thì thấy An Kỳ một thân một mình bước tới, từ lúc cô tới cho đến khi vào trong ánh mắt Tả Dật nhìn cô không rời nửa phút. Sau khi thấy hai người trong phòng rời di, Tả Dật lúc đó mới tiến vào thì bắt gặp cảnh An Kỳ đang ngồi thẫn thờ mắt hướng về khung cửa sổ.

"Chắc không phải là tình cờ đâu nhỉ?"

Tả Dật tay cầm ly rượu uống một hớp sau đó mới đặt xuống, ánh mắt nhìn An Kỳ nói:

"Tôi muốn nói về chuyện Tâm Phúc."

Quả nhiên người đàn ông này ngoài công việc ra thì chả có gì để nói với anh.

"Xảy ra chuyện gì sao?" An Kỳ hỏi Tả Dật.

"Về dự án lần này, e là sẽ không thi hành được nữa."

An Kỳ cũng không mấy ngạc nhiên cho lắm. Sau chuyện của Lăng Quân, An Kỳ đã vạch ra cho mình rất nhiều tình huống, bản thân cô cũng biết dính đến việc giết người thì mọi chuyện sẽ không chỉ đơn giản như vậy, đằng này hung thủ lại là một trong những doanh nhân nổi tiếng nhất nhì, sao lại có chuyện kết thúc như vậy được. Nếu như Tả Dật nói vậy thì chỉ có một khả năng:

"Bên phía Tâm Phúc đã bị cảnh sát phong toả toàn bộ, dự án cũng theo đó mà bị huỷ bỏ."

Điều Tả Dật nói vừa hay trùng với suy nghĩ của cô, nhưng chẳng nhẽ chỉ vì việc này mà anh lại đích thân nói với cô, sẽ không chỉ như vậy chứ.

"Chắc Tả Tổng không chỉ nói mỗi điều này?"

Tả Dật nghe vậy thì khoé miệng nhếch lên:

"Không hổ danh là chủ tịch Thương Thịnh, rất thông minh."

An Kỳ đối với lời khen của Tả Dật không mấy bận tâm cho lắm, mắt nhìn hiện lên sự mong chờ. Tả Dật thấy cô như vậy trong lòng thầm cười, một lúc sau anh nói:

"Lăng Quân chết rồi."

Chiếc xe lăn trên đường với tốc độ phải nói là nhanh vô cùng, Dương Lãnh trong xe không ngừng tăng tốc, hiện tại anh chỉ muốn tìm được Hạ Lâm. Sau khi biết được tình cảm của mình, Dương Lãnh trong lòng bối rối vô cùng, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, anh cảm thấy có chút hối hận, giá như lúc đó anh nhận ra sớm hơn thì tốt rồi. Giờ gọi điện người ta cũng đâu có nghe máy, tìm khắp nơi mà cũng chẳng thấy bóng dáng đâu, trong đầu Dương Lãnh hiện giờ chỉ toàn là hình bóng Hạ Lâm rời đi, nghĩ đến đây anh vô cùng hoảng hốt. Đột nhiên tầm nhìn bị mờ đi, Dương Lãnh lấy lại tinh thần thì phát hiện trên mặt kính có vài hạt nước li ti, một lúc sau thì ngày càng nhiều làm che đi tầm nhìn của anh. Bên ngoài mưa đã bắt đầu lớn, gió nổi từng trận, tiếng ào ào đồng loạt phát ra càng khiến Dương Lãnh thêm phần sốt ruột. Đây là ông trời đang trừng phạt anh sao? Dương Lãnh không có thời gian mà cảm thán, anh mặc kệ trời mưa vẫn tiếp tục tìm, đột nhiên xe dừng lại, Dương Lãnh mở cửa bước xuống. Tại sao anh lại làm vậy? Bởi vì trước mắt anh là bóng dáng của một người phụ nữ, toàn thân ướt sũng, mái tóc ngắn ngang vai rũ xuống hai bên má, chỉ cần như tấm lưng thôi là cũng đủ biết được người phụ nữ đó là ai. Dương Lãnh vội chạy tới bên người phụ nữ, một khắc đến trước mặt người đó, chặn lại. Người phụ nữ đột nhiên bị cản trở, ánh mắt từ từ ngước lên.

"Hạ Lâm."

Dương Lãnh cất giọng, anh vẫn đứng trước mắt cô. Thân hình cao lớn của anh cũng đã bị mưa làm cho ướt át, gương mặt vì nãy giờ lo lắng thấp thỏm sau khi nhìn thấy cô đã bắt đầu được dãn ra. Mái tóc anh ướt nhẹp, từng giọt nhỏ xuống mặt. Có trời mới biết được, tìm được cô anh vui mừng biết nhường nào.

"Hạ Lâm."

Dương Lãnh một lần nữa gọi tên cô, giọng trầm ấm. Hạ Lâm nhìn chăm chăm vào người con trai trước mắt. Ngay tại thời khắc này, trước mặt cô là người mà cô đem lòng yêu, là người mà cô khắc sâu trong lòng, là người mà cô đã đem hết dũng cảm để bày tỏ, giờ đây đang đứng trước mắt mình, gần trong gang tất.

"Nói chuyện một chút đi." Lần này vẫn là Dương Lãnh lên tiếng, cỏ vẻ như đợi mãi mà không thấy Hạ Lâm lên tiếng, anh đem ra có phần hơi luống cuống. Hạ Lâm vẫn đứng vậy, mất một lúc mới lên tiếng:

"Anh muốn nói gì?"

Trong lời nói của Hạ Lâm, Dương Lãnh quả thực không biết được là hiện tại cô là đang tức giận hay không. Dương Lãnh ánh mắt chăm chú nhìn người con gái trước mắt:

"Chuyện của chúng ta."

Hạ Lâm nghe vậy khẽ cười nhạt, mới cách đây ít giờ chính người đàn ông này cự tuyệt cô và hiện tại cũng chính người đàn ông này lại đề cập tới. Nói Hạ Lâm không vui thì là nói dối nhưng xen lẫn vào đó vẫn là sự tự chế giễu. Anh đây là đang thương hại cô sao?

"Không phải vấn đề đã được giải quyết rồi sao? Anh còn muốn nói thêm nữa?"

Xem ra là cô tức giận thật rồi.

"Chưa giải quyết xong mà."

Hạ Lâm đứng nhích sang bên, tránh đi cái ánh mắt đang nhìn mình chăm chăm. Dương Lãnh lập tức xoay mặt cô lại, trực diện mặt đối mặt, hai tay anh đặt lên bả vai cô, kiên định mà giữ chặt. Ha Lâm bị khoá lại bởi ánh mắt sâu thẳm của Dương Lãnh. Một lúc sau cô dùng toàn bộ sức vùng ra, chạy thẳng về phía trước.

"Là anh không tốt."

Dương Lãnh chợt hét to nhằm muốn Hạ Lâm nghe rõ. Anh đã mất cơ hội một lần thì sẽ không có lần thứ hai. Hạ Lâm nghe vậy dừng bước nhưng cô không xoay người lại, chỉ im lặng đứng như vậy. Cơn mưa chợt dừng hẳn, không còn nghe thấy tiếng ào ào như thể muốn cho hai người họ một không gian riêng. Thấy Hạ Lâm dừng lại, Dương Lãnh vội bước về phía trước, một lần nữa đối diện với cô.

"Là anh không tốt, không nhận ra tình cảm của bản thân sớm hơn, anh đã tự tước đi cơ hội của mình. Từ giờ trở về sau sẽ không, sẽ không để cho em phải đau khổ, sẽ không mang lại tổn thương tới cho em."

Sợ Hạ Lâm không nghe thấy nên anh nói to, đoạn lâu nói tiếp:

"Vì thế mà anh muốn nói, anh yêu em."

Câu "anh yêu em" đã nói lên toàn bộ tình cảm của Dương Lãnh, Hạ Lâm nhất thời sững người, cơ thể như bị đóng băng. Có trời mới biết hiện tại Hạ Lâm hạnh phúc đến nhường nào. Hiện giờ cô cảm thấy có chút lâng lâng cùng vui mừng. Cuối cùng tình cảm của cô cũng đã được đáp trả.

Hạ Lâm chủ động ôm Dương Lãnh, càng ôm càng chặt, Dương Lãnh cũng thuận lại mà ôm lấy cô. Hai thân ảnh dưới ánh tăng sáng như hoà vào làm một.

"Em rất hạnh phúc."

Dương Lãnh đặt một nụ hôn lên trán cô:

"Hạnh phúc này chỉ dành cho em."

Dương Lãnh nâng cằm Hạ Lâm tới, nụ hôn di chuyển tới cánh môi. Hai người môi lưỡi quấn quýt, cùng nhau tận hưởng hạnh phúc của riêng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.