Tổng Tài, Trứng Của Chúng Ta Mất Rồi

Chương 11



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

☆ Chương 11: Chưa beta
_ Nếu như làm không tốt, anh sẽ sa thải cậu ta ngay lập tức!
"Ồ, là trứng bồ câu hả!" Không đợi Cơ Tiểu Vũ vồ tới giấu Tiểu Bạch đản đi, Ngô Diệu Cường đã rọi đèn pin nhìn rõ ràng, "Cơ lão đệ, cậu không có chuyện gì đặt cái này lên giường làm gì? Ấp trứng á hả há há há! Cẩn thận đừng làm nát trứng, mông dính lòng đỏ trứng đó ha ha ha ha!"
Cơ Tiểu Vũ: "..."
Không thể không nói, với trình độ nào đó, anh trai Cường Tử đã soi được chân tướng.
Thế nhưng, cái này rõ ràng là trứng gà rừng, không phải trứng chim bồ câu! Cứ xem như nhỏ hơn trứng gà bình thường một vòng, cũng không nhỏ đến thái quá như vậy đúng chứ, mắt của anh bị lác hả Cường Tử?!
Còn cái gì mà lòng đỏ trứng dính vào mông nữa, tưởng tượng đến hình ảnh đó cậu lập tức phát điên.
Cơ Tiểu Vũ kéo chăn qua che khuất tiểu bạch đản, hơi mỉm cười nói: "Đúng vậy, em đang ấp trứng, không được sao?"
"Được, đương nhiên được!" Ngô Diệu Cường chỉ coi cậu đang nói đùa, vui vẻ mà nói rằng, "Vậy cậu từ từ ấp, anh không quấy rầy cậu nữa, ngày nào đó ấp ra gà con thì đến bảo anh cho cậu bao lì xì!" Nói xong rồi toét miệng quay xuống cầu thang.
"Cám ơn anh Cường Tử, em sẽ chờ!"
Cơ Tiểu Vũ ở phía sau hô một tiếng.
Chờ ngày nào đó cậu thật sự khiến nhi tử nở ra, anh Cường Tử không nuốt lời mới tốt.
Ầm ĩ một hồi, cơn buồn ngủ trước đó cũng bay biến đi mất. Nhìn thời gian hiện trên màn hình điện thoại, 04:39, Cơ Tiểu Vũ cảm thấy hơi hơi đau "bi", chỉ có thể chợp mắt thêm một lúc.
Sau khi mặt trời bắt đầu nhô lên, Cơ Tiểu Vũ phát hiện thái độ đối xử của Lý Đức Phát với mình không giống trước đây, không cho sắc mặt tốt không nói, còn phân công cho cậu vài việc mà trước đây cậu từng làm, y như mẹ ruột trở mặt biến thành mẹ ghẻ. Trương Xảo Yến và Ngô Diệu Cường nhìn cũng cảm thấy quái quái, trong lòng còn hỏi lúc nào thì cậu đắc tội lão Lý đầu.
Cơ Tiểu Vũ biết lão Lý đầu là vì mình từ chức nên mới phát tiết bất mãn, đây là chuyện cậu cũng đã ngờ tới trước đó rồi, vì thế vừa không oán giận cũng không từ chối, nên làm cái gì thì làm cái đó, chất lượng làm việc không giảm bớt phần nào. Bất quá cậu không kể nguyên nhân với hai người Trương Ngô, hiện tại nói cũng vô ích, vẫn nên chờ chuyện từ chức xác định rồi hãy nói.
Loáng cái đã trôi qua một tuần, đến ngày 30 tháng 9, Cơ Tiểu Vũ đã làm ở tiệm cơm nhỏ tròn ba tháng, Lý Đức Phát vẫn chưa tỏ rõ thái độ về chuyện cậu từ chức, cậu dự định tối đến sẽ trực tiếp ngã bài.
Buổi trưa sau khi giao thức ăn ngoài quay lại quán cơm nhỏ, Cơ Tiểu Vũ đưa tiền thu được cho Trương Xảo Yến đối chiếu, Ngô Diệu Cường nghe tiếng, ló đầu ra từ cửa sổ nhà bếp, vươn tay ra, ném lại cho cậu một món đồ chơi nhỏ.
Cơ Tiểu Vũ tay mắt nhanh nhẹn giơ tay chụp, vững vàng nhận lấy, vừa cúi đầu nhìn, thì ra là một quả trứng gà bé hơn trứng gà bình thường một vòng.
Ngô Diệu Cường cười nói: "Cơ lão đệ, cậu xem quả trứng gà nhỏ này với cái quả mà cậu ấp có phải xinh xắn y chang nhau không? Đưa cho cậu ăn bồi bổ thân thể, đỡ phải cậu quá cực khổ."
Da đầu Cơ Tiểu Vũ tê rần, vội giơ tay ném trứng gà nhỏ trở lại, tức giận nói: "Bổ cái quỷ, em không cần đâu, anh giữ lại tự mình ăn đi!"
Có một cái gã đàn ông mặt nhọn hoắc ngồi trong tiệm xoạt ngẩng đầu nhìn lại đây, trong mắt loé lên ánh sáng mãnh liệt, rồi lập tức cúi đầu, làm như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ăn cơm.
Trương Xảo Yến vừa ký sổ vừa cười khanh khách: "Tiểu Vũ, cậu có phải gà mái đâu, ấp trứng cái gì hả."
Cơ Tiểu Vũ thoáng chốc đỏ bừng cả mặt, giải thích: "Mới, mới không có, chị đừng nghe anh Cường Tử nói hưu nói vượn..."
"Đám nhãi con, giờ làm việc không cho tám chuyện, đi làm việc hết cho ta, bằng không trừ một ngày tiền lương!" Lý Đức Phát từ trong bếp chạy ra, quơ xẻng cơm mắng.
Ba nhân viên phục vụ nhanh chóng ngậm miệng, ai bận việc người đó.
Tối đến sau khi công việc kết thúc, Lý Đức Phát không nói lời nào làm như sắp đi, Cơ Tiểu Vũ vội đứng sau lưng gọi ông lại: "Lý thúc! Chuyện ngày đó con nói với ngài chắc ngài không quên chứ ạ?"
Sắc mặt Lý Đức Phát không tốt lắm, xoay người lại, nhìn dáng vẻ như sắp bốc lửa, nhưng lại không tiện phát tiết, chỉ có thể hỏi ngược lại: "Chuyện này cậu còn chưa hiểu rõ?"
Cơ Tiểu Vũ nói: "Con đã sớm nghĩ kỹ, vẫn y như ngày đó, hi vọng ngài có thể hiểu được."
Lý Đức Phát mặt tối sầm lại nói: "Ta không hiểu được đấy?"
Trương Xảo Yến và Ngô Diệu Cường vốn còn đang dọn quán, nghe hai người họ dùng lời sắc bén nói chuyện với nhau, không khỏi đều dừng động tác trong tay, khó hiểu nhìn sang.
Cơ Tiểu Vũ hơi trầm giọng, nói: "Lý thúc, đây là công việc đầu tiên con làm ở thành phố Ninh, con rất cảm kích ngài lúc trước đã cho con cơ hội này. Ba tháng qua con tự hỏi mình làm rất tốt, chuyện nên làm con đều làm, bây giờ bởi vì một số nguyên nhân muốn rời khỏi quán cơm, cũng đã hỏi ngài trước một tuần rồi, và cũng không trái với hiệp định trước kia của hai ta, thế nên hi vọng ngài đừng làm khó dễ con, phát tiền lương con vốn được cho con."
Cậu lúc thường vẫn luôn mang dáng vẻ cười hì hì hiền lành, một khi nghiêm túc lên liền tỏa ra áp lực vô hình, khiến Lý Đức Phát bất chợt chấn động trong lòng, vốn dĩ còn muốn dùng kế trừ tiền lương để uy hiếp cũng không nói ra được, chỉ có thể vừa móc ví tiền vừa phẫn nộ nói: "Được được được, cho cậu cho cậu, sau này ra ngoài không lăn lộn nổi nữa thì đừng đến cầu Lý thúc ta!"
"Cám ơn Lý thúc, chúc ngài sau này sinh ý thịnh vượng xuyên tứ hải, tài nguyên tươi tốt đạt tam giang." Cơ Tiểu Vũ nhận lấy một xấp tờ tiền hồng phấn mệnh giá cao, trả lại điện thoại cũ lúc trước lão Lý đầu cho cậu mượn dùng, sau đó khéo léo nói một câu chúc. Lão Lý đầu chịu đáp ứng là tốt rồi, không phải vạn bất đắc dĩ cậu cũng không muốn trở mặt với ông ấy.
Lý Đức Phát không nhịn được nhếch môi, cười mắng: "Nhóc chết tiệt được cái miệng ngọt lịm, nhận lời chúc của chú mày đấy!"
Thấy bầu không khí hoà hoãn lại, Trương Xảo Yến bấy giờ mới lên tiếng hỏi: "Tiểu Vũ, sao cậu lại từ chức thế?"
Ngô Diệu Cường cũng nói: "Chuyện này cũng quá đột ngột, Cơ lão đệ, lúc trước cũng đâu nghe cậu nói."
"Vâng ạ, thật ngại, không nói cho hai người sớm là vì vào lúc ấy còn chưa xác định xong." Cơ Tiểu Vũ áy náy cười cười, "Chị Xảo Yến, anh Cường Tử, cám ơn hai người khoảng thời gian này đã chăm sóc tiểu đệ, em sẽ mãi nhớ hai người."
Trương Xảo Yến thở dài nói: "Tiểu Vũ, lần này cậu đi tôi thật sự không nỡ, có điều cậu thông minh như vậy, có khả năng như vậy, chị tin tưởng cậu sau này không quản đi đâu làm chuyện gì khẳng định cũng có thể làm tốt."
Ngô Diệu Cường chân thành phụ họa: "Đúng đó Cơ lão đệ, cậu nhất định có thể làm tốt, cố gắng lên!"
Chuyện xảy ra đột ngột, Trương Xảo Yến cùng Ngô Diệu Cường tuy rằng thấy hơi bất ngờ, nhưng cũng không bất ngờ lắm, hai người bọn họ vẫn luôn nghĩ Cơ Tiểu Vũ không giống người bình thường, sẽ không mãi nán lại tiệm cơm nhỏ, làm một tiểu đệ giao món bên ngoài.
"Cám ơn chị Xảo Yến và anh Cường Tử, em sẽ cố gắng!" Trong lòng Cơ Tiểu Vũ chợt tuôn ra một dòng nước ấm, "Không nói gạt mọi người, công việc mới em tìm được là làm bảo an ở cao ốc Hồng Thăng, mai sau chúng ta chắc chắn còn có cơ hội gặp lại."
Trương Xảo Yến giật mình la lên: "Oaaa, Hồng Thăng á, đây là một công ty rất rất lớn đó, Tiểu Vũ cậu sắp phát tài rồi!"
"Đúng đó, Cơ lão đệ, sau này nếu thăng chức cũng đừng quên tụi này nha!"
"Đương nhiên sẽ không!" Cơ Tiểu Vũ cười đến thấy răng không thấy mắt, phảng phất như nhìn thấy vô vàn tờ tiền màu phấn hồng vẫy cánh bay đến trong tương lai tươi đẹp.
...
Cùng lúc đó, Trình Dự Đường cũng vừa vặn kết thúc một ngày làm việc tại phòng làm việc của mình, ngã lưng dựa vào ghế dựa, lấy cặp kính xuống, có hơi mỏi mệt xoa xoa thái dương, tiếp đó đứng dậy thu dọn mặt bàn chuẩn bị tan tầm.
Thời điểm cầm bút máy lên không khỏi khựng lại, nhớ đến có người đã từng dùng đôi môi nhìn vô cùng mềm mại, lại mang chút hồng nhạt ngậm nắp bút cả nửa ngày, không biết đã dính bao nhiêu vi khuẩn với nước bọt.
Tiếp đó lại nghĩ đêm Giáng sinh nọ tuy rằng đã mây mưa hơn nửa đêm với nhóc ấy, anh lại xuất phát từ một chút tâm lý khiết phích nào đó, chưa từng chạm qua cánh môi của cậu, hiện giờ hồi tưởng lại cũng không biết nên vui hay buồn.
Trong lòng Trình Dự Đường trào ra hai phần cảm giác quái dị không thể diễn tả, muốn ném bút máy vào trong sọt rác dưới bàn, nhưng không biết làm sao vẫn không vứt, ngược lại ném vào ngăn kéo, "xoạt" khép lại.
Mắt không thấy tâm không phiền.
Vẫn còn một việc muốn làm nữa, mà chuyện này anh cũng không muốn đưa qua tay Triệu Bách Tân, chỉ có thể tự mình xử lý.
Trình Dự Đường lật sổ ghi chép thông tin tầng quản lý ở Hồng Thăng ra, tìm được điện thoại riêng của một người, hai giây sau điện thoại lập tức thông máy.
"Ai đấy?"
"Là Dương đội trưởng phòng an ninh phải không? Tôi là Trình Dự Đường."
"Trình tổng, chào ngài, tôi là Dương Nhất Bằng phòng an ninh, xin hỏi có dặn dò gì?"
Đối diện truyền đến giọng nói trầm nặng, ngắn gọn mạnh mẽ, mang theo tác phong nghiêm chỉnh.
"Mấy ngày nữa sẽ có người đến phòng an ninh các anh báo danh làm bảo an, anh nhớ đánh tiếng trước với phòng nhân sự, đầu tiên hãy chuẩn bị hợp đồng làm việc, chờ khi nào cậu ấy đến thì trực tiếp dẫn cậu ấy đi làm thủ tục nhậm chức."
"Vâng, vậy tiền lương và đãi ngộ cần phải viết thế nào?"
"Lương một tháng bốn ngàn năm, bao ăn ở, ngũ hiểm nhất kim, cuối năm căn cứ vào biểu rồi phân phát tiền thưởng, năm kế tiếp tiền lương sẽ tăng theo. Những thứ khác thì làm giống đãi ngộ của bảo an là được rồi."
"Được, đã hiểu."
Cúp điện thoại, Trình Dự Đường thở ra một hơi, đường anh đã bày sẵn, tiếp theo phải xem xem nhóc con kia có thể làm tốt hay không.
Nếu như làm không tốt, anh sẽ sa thải cậu ta ngay lập tức!
_______________
Tui lười quá àaaaa πvπ. À cho spoil cho mọi người xem cái này, tui nhìn mà tui hết muốn edit luôn á =)))) đây bản convert nha, chương mấy quên rồi nhưng cỡ hàng 4, hàng 5.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.