Tổng Tài Truy Thê : Cô Vợ Cũ Và Đứa Con Thiên Tài

Chương 1174: Tôi say thì liên quan gì đến anh?



Cái từ “luyến tiếc” này quả thật lợi hại, Đường Duy ngần người, những lời này của Sakahara Kurosawa khiến sắc mặt anh thay đổi, sau đó, anh cười lạnh một tiếng: "Vậy sao? Cậu cảm thấy như vậy à?” “Chậc, đừng có giả vờ.



Sakahara Kurosawa đứng cùng anh trong nhà vệ sinh, liếc mắt thấy xung quanh không có người quen, anh ta lại nói tiếp: “Cậu nói thật đi, rốt cuộc cậu có thật sự thích Từ Dao không?”

truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.





Đường Duy nhíu mày: “Sao lại hỏi chuyện này?" “Tôi nói với cậu một chuyện"






Sakahara Kurosawa hít sâu một hơi, tỏ vẻ nghiêm túc nhìn Đường Duy: “Tôi cảm thấy Nhậm Cầu thích Bạc Nhan, chính là loại tình cảm kia. Cho nên, Đường Duy à, vừa rồi tôi thấy ánh mắt cậu nhìn Bạc Nhan có một chút gì đó không đúng... Tôi sợ, sợ rằng tương lai... "Sợ tương lai tôi và Nhậm Cầu sẽ đối địch với nhau à?”



Đường Duy cắt ngang lời của Sakahara Kurosawa, thay anh ta nói ra những lời còn lại. Sakahara Kurosawa ngạc nhiên, không nghĩ Đường Duy lại có thể đoán được ý của mình.



Gật đầu, Sakahara Kurosawa thừa nhận: “Tôi không muốn thấy mọi người vì một người phụ nữ mà xảy ra mâu thuẫn đến mức không nhìn mặt nhau. Tuy nhiên, tôi thấy thái độ của Nhậm Cầu rất điềm đạm, hẳn là sẽ không có gì xung đột, trái lại là cậu, tôi cảm thấy cậu có hơi nguy hiểm, dù sao thì tính cách của cậu cũng rất khó nắm bắt.



Đường Duy dường như đang nghe chuyện cười: “Tôi à? Tôi vì một người như Bạc Nhan mà trở mặt với anh em thân thiết của mình? Cậu cảm thấy chuy này có thể xảy ra không?” “Đừng nói chắc quá, Đường Duy:



Nghe được những lời của Đường Duy, Sakahara Kurosawa lập tức vỗ vai anh: "Lúc trước có phải Bạc Nhan... cùng cậu đã xảy ra chuyện gì đó không? Nếu không, sao cậu lại dùng ánh mắt như vậy để nhìn cô ấy” “Ánh mắt tôi thế nào?"



Đường Duy bật cười, hai người rời khỏi nhà vệ sinh, lúc đi ngang qua nữ nhân viên vệ sinh, trông thấy Đường Duy, cô ta không khỏi liếc nhìn anh vài lần, còn lén lút nói: “Đẹp trai thật!" “Nhìn có chút quen mắt... “Ai trong quán rượu mà cô không thấy quen, di mau di."










Mấy cô gái xô xô đẩy đẩy, kéo nhau rời đi, lúc này Đường Duy mới hoàn hồn, nói với Sakahara Kurosawa: “Cậu cảm thấy ánh mắt tôi nhìn Bạc Nhan không giống khi nhìn những người khác sao?" “Đúng vậy.



Sakahara Kurosawa không phủ nhận: “Tuy nhiên, cũng có thể là vì cậu và cô ấy đã từng xảy ra chuyện gì đó, cho nên cậu mới như vậy, dù sao thì đó là chuyện giữa hai người, người ngoài như chúng tôi không cách nào hiểu rõ được.”



Đường Duy im lặng, một lúc lâu sau, ánh mắt vô định: “Cậu yên tâm.



Sakahara Kurosawa ngẩn ra, liền nghe thấy anh nói tiếp: "Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”



Sakahara Kurosawa thầm thở dài, lúc trở về, hai người đều có tâm sự. Đường Duy vừa ngồi xuống thì nghe thấy tiếng cười của Bạc Nhan, không biết Từ Thánh Mân cùng Lam Thất Thất đã nói gì, chọc Bạc Nhan che miệng cười không ngừng, ánh đèn chiếu sáng đôi mắt màu xanh xám của cô, phản chiếu ra thứ màu sắc vô cùng quyến rũ.



Trong chớp mắt, Đường Duy cảm giác trái tim mình đập mạnh vài cái.



Đêm nay chắc chắn là một đêm không tầm thường, khi Bạc Nhan loạng choạng tựa vào vai Từ Thánh Mẫn đi ra, Lam Thất Thất cùng Tô Nghiêu theo sau họ, hệt như phụ huynh dõi theo bóng lưng của Bạc Nhan. “Ai, lo thật. “Ai, phiền thật.”



Lắc đầu nhìn nhau, vừa định tiến lên trước, ai ngờ ở bên cạnh Đường Duy đã nhanh hơn một bước, tiến lên nằm lấy cổ tay Bạc Nhan: “Cô say rồi?"



Bạc Nhan nhìn lại, mỉm cười một cái quyến rũ, nhưng lại nói: “Liên quan gì đến anh?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.