Tổng Tài Truy Thê : Cô Vợ Cũ Và Đứa Con Thiên Tài

Chương 1342: Không thể buông tha, không thương người thắng



“Đừng có đánh đồng tôi với Đường Duy.”



Diệp Tiêu không biết mình bị đâm chỗ nào mà đau đớn, đối với thái độ không chút nào để ý của Tô Nghiêu, anh ta nhận thấy một ngọn lửa vô cớ đang nổi lên: “Tôi hỏi cậu rốt cuộc là có nhượng hay không?”



“Diệp Tiêu!”



Diệp Kinh Đường không chịu nổi nữa, lớn tiếng can ngăn: “Hôm khác rồi đến.”

truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.





“Nhưng…”



Diệp Tiêu mở miệng muốn nói gì đó nhưng Tô Nghiêu bên cạnh đã tiếp nhận lời nói của Diệp Kinh Đường: “Vẫn là chủ Diệp Kinh Đường nói đúng. Chị gái tôi bây giờ không muốn gặp anh, anh ở đây nóng nảy làm càn làm bậy cũng không có ích gì. Hãy để hôm khác rồi tới đi.” Có lẽ chị cậu ta khi nào tâm trạng tốt hơn thì sẽ muốn gặp anh ta.



Diệp Tiêu nghiến chặt răng giống như đang ấm ức chịu đựng, liếc mắt nhìn Diệp Kinh Đường một cái.






Ánh mắt Dương Kinh Đường sắc bén, cuối cùng là khí thế của người đi trước: “Quay về thu dọn đống hỗn độn này cho chú, sau đó đến nhà họ Tô xin lỗi Tô Nhan.”



Diệp Tiêu quay người rời đi, Tô Nghiêu đứng ở đó cười hả hệ, sau khi ngăn chặn tất cả người nhà họ Diệp, cậu ta tiếp tục nhàn nhã uống coca rồi trở lại phòng sách trên lầu hai.



Trong phòng sách, Nhậm Cầu đang xem phim cùng với Tô Nhan, khi nghe thấy tiếng động thì hai người cùng quay đầu lại.



“Em vừa mới đuổi Diệp Tiêu đi.”



Tô Nghiêu không có bất cứ cảm xúc chống đối nào với Nhậm Cầu, có rất nhiều người đàn ông vướng vào Tô Nhan nhưng cậu ta rất yên tâm với Nhậm Cầu.







Bởi vì từ trước cho đến nay, Nhậm Cầu giống như là một người anh cả của bọn họ, là một người dẫn đường dẫn dắt họ qua những nơi sa ngã.



Tô Nghiêu nói: “Anh có muốn uống coca không?”



“Không cần.” Nhậm Cầu cười: “Nghiêu Nghiêu có muốn qua đây cùng xem không?”



“Anh đang xem cái gì vậy?” Tô Nghiêu đến gần liếc nhìn màn hình lớn trước mặt một cái: “Thế giới khủng long à, tôi đã xem hết rồi.”



“Nhàm chán.”



Tô Nhan đặt điều khiển từ xa xuống, vươn vai: “Hai ngày nữa chị sẽ ra nước ngoài, Nghiêu Nghiêu, em muốn đi cùng chị không?”



Những ngày trôi qua trong nhàn rỗi, cô dường như đã quên đi nỗi sỉ nhục trong lần đính hôn trước và thậm chí còn quên… đã từng có một tiếng hét đau đớn tột cùng ở trước cửa nhà cô vào đêm khuya.



Tô Nghiêu dừng lại, sau đó nói: “Không đâu, em phải học, từ từ tiếp quản chuyện nhà họ Tô.”






Cậu ta lại nhìn Nhậm Cầu: “Anh Nhậm Cầu thì sao, anh có đi cùng với chị tôi không?”



Nhậm Cầu sờ sờ cằm: “Ừm… thực ra tôi cũng bận việc kinh doanh nhưng chị gái cậu nếu như muốn tìm người đi cùng thì tôi cũng có thể bỏ qua để đi cùng cô ấy.” “Thôi đi, hai người đều là người bận rộn.”



Tô Nhan cố ý giả bộ bất cần ở trước mặt bọn họ: “Không sao, chị tự đi, không phải là vẫn còn Lam Thất.



Thất sao?”



Hôm nay tình cờ hẹn cô ấy đi ăn cơm.







Tám giờ tối, Nhậm Cầu lái xe đưa Tô Nhan ra ngoài ăn tối, trên đường đi, cậu ta hỏi: “Chị đã đặt xong chỗ với cô ấy chưa?”



“Ừm, cậu ấy nói Từ Thánh Mẫn cũng ở đó.”



Tô Nhan nhìn chằm chằm vào điện thoại: “Chúng ta còn phải đi bao lâu nữa?”



“Không xa lắm, chỉ cần vào nhà để xe dưới tầng hầm và đậu tại chỗ là được…”



Xe mới vừa tiến vào ga ra, lời còn chưa dứt thì đối diện có một bóng đen lao thẳng tới chặn.



“A!” Tô nhan hét lên, may mà hai chiếc xe đạp phanh cùng lúc, cả người cô bị văng ra ngoài theo quán tính và được dây an toàn kéo lại vào ghế, cả quá trình diễn ra khiến cô sợ tái mét cả mặt.



“Điên rồi à.” Nhậm Cầu đang muốn xem xem đối diện là ai thì thấy phía đối diện đóng sâm cửa xe, bóng dáng cao gần bước xuống.



Đồng tử Tô Nhan nhíu chặt.



Đó là Đường Duy.



Cậu bước tới chỗ ghế phụ, Tô Nhan ngồi ở bên trong không chịu bấm cửa sổ xe xuống.



Đường Duy nghiêng mặt im lặng nhìn chằm chăm vào cô không làm gì hồi lâu rồi duỗi tay đấm mạnh một cái, đập vỡ cửa sổ của ghế lái phụ.



“Đường Duy!” Tô Nhan cuối cùng cũng hét lên một tiếng, mang theo sự hoảng hốt lo sợ hỏi: “Anh muốn làm cái gì?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.