Tổng Tài Truy Thê : Cô Vợ Cũ Và Đứa Con Thiên Tài

Chương 146: Mưa nhỏ, vô cùng giống anh!



Người được gọi là Sam Sam hoàn toàn không ngờ chuyện này sẽ xảy ra, người ở cách vách ngày đầu tiên đi làm đã bật khóc nức nở khi nhìn thấy mình, Sam Sam đưa tay chỉ chỉ vào mình: "Tôi... Trước đây tôi có quen biết cô sao?"



Không quen biết.



Thế nhưng nhìn thấy gương mặt đó, Đường Thi lại cảm thấy run rẩy, giống như là không thể tin nổi. Từ trước đến giờ, cô vẫn luôn cho rằng ông trời quá mức tàn nhẫn, thế nhưng giờ phút này... Giờ phút này, cô cảm thấy định mệnh đã cho cô một cơ hội để làm lại.



Cô đưa tay lau đi những giọt nước mắt của mình, sau đó nhận lấy gói cà phê mà Sam Sam đưa tới: "Anh rất giống với một người thân đã qua đời của tôi."



Sam Sam trầm mặc một lúc, sau đó lại nói: "Ý cô là tôi giống một người đã chết sao?"



Lời nói này mang theo mùi thuốc súng nồng nặng, lão Vương và Lục Khủng Long nhanh chóng tới khuyên nhủ anh ta: "Ôi, Tiểu Sam, anh hung dữ như thế làm gì? Nữ thần của chúng tôi chỉ là cảm thấy anh giống với người nhà của cô ấy thôi mà, cũng không phải cố ý xúc phạm gì anh đâu mà."

truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.





Sam Sam nhìn Lục Khủng Long, nói rõ ràng từng câu từng chữ: "A Long, tôi cảnh cáo cậu, đừng, gọi, tôi, là, Tiểu, Sam, nữa!" Lục Khủng Long dường như chẳng cảm nhận được sự uy hiếp của Tùng



Sam, tiếng gọi Tiểu Sam kia vô cùng vui vẻ: "Có gì mà phải nổi giận chứ, cái tính cách khó ở này của anh đừng dọa nữ thần của chúng tôi sợ! Nữ thần tới đây, nhìn một chút xem, dáng vẻ của tôi cũng rất tuấn tú."



A Long thật sự là một người biết điều chỉnh bầu không khí, Tùng Sam hừ lạnh một tiếng sau đó bắt đầu dọn dẹp lại bàn làm việc, mở máy tính làm việc,



Đường Thi quay đầu sang nhìn gò má của anh ta. Quá giống... Thật sự vô cùng giống... Bản sao của Đường Dịch, anh trai cô.






Đường Thi theo bản năng hỏi về tuổi tác của Tùng Sam: "Năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?"



Tay của Tùng Sam bỗng nhiên cứng đờ, quay mặt nhìn Đường Thi. Gương mặt của người đàn ông này vô cùng trắng, tựa như khuôn mặt của người nước ngoài vậy, hơn nữa anh ta còn đeo mắt kính, càng cấm càng muốn xem. Âm thanh khi anh ta nói chuyện vô cùng lạnh lùng: "Đây là cách bắt chuyện mới nhất sao?"



Nụ cười trên mặt Đường Thi trở nên cứng đờ: "Xin lỗi anh... Tôi theo bản năng so sánh anh tôi với anh."



Hóa ra đó là anh của cô.



Tùng Sam tiếp tục cười nhạt: "Thế thì thật xin lỗi, cho tới bây giờ tôi chưa từng có nhiều hơn một cô em gái."



Mặc dù đã biết người đàn ông trước mặt này không phải là anh cô, thế nhưng trong lòng Đường Thi vẫn còn thấy đau đớn, sau đó cười áy náy, nói với anh ta: "Xin lỗi anh nhé, tôi làm phiền anh rồi."



"Tùng Tiểu Sam chính là một người đàn ông cục súc, không hiểu tâm tư của phụ nữ. Đường Thi, cô đừng để trong lòng, thật ra anh ấy là một người rất nhiệt tình."



Tùng Sam cũng không lên tiếng, chỉ hừ lạnh một tiếng. Sau đó mở máy tính lên, anh ta nhanh chóng mở bản vẽ lên, Đường Thi ở bên cạnh thì đang thiết kế quần áo mới cho mùa xuân năm sau, cô nhanh chóng bỏ bản nháp vào hộp thư của tất cả mọi người.







Lúc Tùng Sam mở bản nháp của Đường Thi lên, ánh mắt anh ta hiện lên một tia sáng, thế nhưng lời nói ra tới miệng lại là phê bình: "Cũng chỉ là một vài mẫu đã cũ, tủ quần áo của trò chơi chúng tôi là hàng đạo nhái đó sao? Nhân vật nữ chính xinh đẹp không cần phải swag, mà điều chúng ta cần chính là tấm lòng của các cô gái. Làm sao thì làm cũng phải thiết kế ra một sản phẩm thật xuất sắc."



Thật ra thì trong lời nói của anh ta cũng có khen thiết kế của Đường Thi thế nhưng Tùng Sam là một người không giỏi khen ngợi người khác, vì thế nhanh chóng biến thành những lời chê bai, cảm thấy tác phẩm này chẳng đáng giá một xu.



Thế nhưng Đường Thi cũng không thấy tức giận, cô vô cùng kiên nhân lên tiếng: "Vậy tôi sẽ lên ý tưởng lại."



Tùng Sam nói: "Đừng vội, ngay cả vị trí trong trò chơi cô vẫn chưa xác định đúng được, thế mà đã vội vàng phát thảo sáng kiến của mình. Cô đây là đang khoe khoang chứ không phải là công việc. Tôi cho cô một chút thời gian, cô nhanh chóng mở trò chơi của chúng ta lên mà tham khảo trước đi, sẽ nhanh chóng biết được mình nên thiết kế trang phục thế nào."



Mặc dù những lời nói của anh ta vô cùng khó nghe thế nhưng lại vô cùng chuyên nghiệp, nhanh chóng nắm được những điểm thiếu sót của Đường Thi, hai người họ đang tranh luận với nhau trong phòng làm việc, Lục Khủng Long bên cạnh lại há to mồm ngáp một cái.



"Hôm nay đoán chừng chúng ta sẽ lại về trễ thôi." Lục Khủng Long sửa sang tài liệu một chút, sau đó bắt chước dáng vẻ đánh nhau: "Cái trò chơi này của chính ta cũng cần phải có động cơ vật lý sao? Không cần được chứ? Trò chơi thiếu nữ xinh đẹp sẽ thường suy nghĩ thế nào? Anh dựa vào những tiểu thuyết cầu huyết về tổng tài mà suy đoán đó sao?"



"Nếu lỡ gặp phải việc hai người đánh nhau thì sao? Không phải ở trong trò chơi cần sự logic mà ở trong tiểu thuyết cần suy luận sao?" Tiểu Nguyệt Lượng ngồi ở phía đối diện quay sang: "Nice to have, có còn hơn không đấy, anh cứ tùy ý sửa chữa lại một chút là được rồi."



"Ngày mai chúng ta sẽ có một khách hàng tới đây đấy!" Cuối cùng, Phương Phương cũng đã gõ xong những chữ cuối cùng của hôm nay. Cô ta kiểm tra lỗi chính tả một lượt sau đó nhanh chóng in ra, rồi phát cho tất cả mọi người mỗi người một bản: "Mọi người xem một chút xem, nếu có thể thì cứ như thế đi, tháng sau sẽ chạy ra thị trường. Tôi đã viết rất nhiều sự khác nhau, hơn nữa còn có hai chỗ bi kịch, một nhân vật chính chết và bản thân người chơi cũng chết."



"Ôi mẹ ơi!! Hai kết thúc này có thể sẽ bị người khác mắng cho mà xem!"



Lão Vương dùng một cọng thun buộc tóc của mình lại: "Đường Thi, cực khổ cho cô rồi. Mới ngày đầu tiên đi làm mà đã bận tới như thế."



"Không sao, không sao cả." Đường Thi thật sự rất thích không khí ở đây, mọi người cũng không có xích mích, khiến cho cô cảm thấy vô cùng thoải mái.



"Lát nữa họp đây, Sam Sam, anh vẽ kịp không?"






"Không kịp." Ánh mắt Tùng Sam hằn lên những tia máu, rõ ràng là vì anh ta vẫn chưa ngủ đủ giấc. Đường Thi nghĩ một lát nữa anh ta sẽ lại gục đầu xuống mà ngủ mất: "Phương Phương vừa bảo ngày mai sẽ có một khách hàng tới đây, tôi không có tâm trạng đón tiếp đâu, cứ vứt đại cho ai đó đi."



Tiểu Nguyệt Lượng nói: "Anh đúng là coi thường tôi."



Phương Phương lại nói: "Mặc dù ngực tôi lớn thế nhưng tôi không đi đâu, Đường Thi đi đi."



Rốt cuộc thì vị khách hàng này là ai mà lại khiến tất cả mọi người đều từ chối thế này?



Đường Thi mới tới vì thế không tiện từ chối, cô chỉ còn cách đồng ý: "Thế để tôi thử xem."



"Hãy dùng vẻ xinh đẹp của cô mà quyến rũ khách hàng của chúng ta đi, khiến anh ta đồng ý cho mấy triệu làm vốn khởi đầu cho chúng ta." Tùng Sam %3D vừa sửa chi tiết vừa nói, vừa quan sát Đường Thi một chút: "Cũng có thể xem là đạt tiêu chuẩn, thế thì làm phiền cô rồi."







"Có được mấy triệu thì ông đây không làm trò chơi thiếu nữ nữa đâu." Lục Khủng Long nói: "Ông đây muốn phát triển một hệ sinh thái võng du thật to lớn." "Lão Vương đập A Long một cái giúp tôi!" Tùng Sam lạnh lùng nói. Vẻ mặt lão Vương và Lục Khủng Long kia trở nên mơ hồ: "Có ý gì thế?" "Anh ta cần phải nằm mơ!".



Mười giờ tối, Đường Thi kết thúc một buổi tăng ca của mình, lúc ra khỏi công ty cô có đi ngang qua phòng làm việc của bộ phận thị trường, bên trong đã không còn ai, nghĩ đến việc bộ phận thị trường cũng không bận rộn như phòng của cô vì thế Khương Thích chắc chắn đã tan việc từ lâu rồi.



Đường Thi xoa cổ tay một hồi, cảm thấy công việc này rất thích hợp với mình, ít nhất cũng khiến cho trạng thái ngủ say của cô thức tỉnh, cảm giác hưng phấn cuối cùng cũng quay trở về. Cô bước ra ngoài, lúc này mới phát hiện bên ngoài có mưa lất phất, khiến cô cảm thấy có hơi lạnh.



Sau lưng cô có một người cũng vừa tới, đó chính là Tùng Sam, trong tay anh ta có một chiếc dù, bởi vì gần đây trời thường xuyên có mưa vì thế anh ta vẫn luôn để cây dù này trong phòng làm việc.



Liếc nhìn Đường Thi đang đứng trú mưa ở cửa, một lúc sau Tùng Sam mới lạnh lùng nói: "Tới đây!"



Đường Thi ngẩn người, nhìn gương mặt đó của anh ta. Ánh đèn đêm khuya không quá sáng thế nhưng phòng làm việc của cô ở trong một tòa cao ốc cao, bây giờ là mười giờ tối, ánh đèn ở tầng một cũng đã sớm tắt, chỉ còn lại ánh sáng yếu ớt của thang máy và cửa an ninh. Trong bóng tối, cô nhanh chóng cảm thấy ngẩn ngơ nhìn gương mặt của Tùng Sam.



Tùng Sam cảm nhận được sự ngẩn người của Đường Thi, anh ta không nhịn được lên tiếng, âm thanh lớn hơn: "Qua, tới đây!"



Lúc này Đường Thi mới ngơ ngác đi về phía anh ta, Tùng Sam nhìn cô một cái, hốc mắt Đường Thi lại phiếm hồng.



Cô, chắc chắn rằng cô rất yêu anh trai mình.



Tùng Sam nhanh chóng mở dù, sau đó che chắn trên đỉnh đầu của Đường



*** Thi.



Sau đó anh ta đưa cô ra ngoài đón xe, sau khi Đường Thi lên xe, vừa định nói cảm ơn thì Tùng Sam đã che dù nhanh chóng rời khỏi đó.



Cô còn muốn nói cảm ơn anh ta mà...



Thế nhưng nhìn dáng vẻ khi đi của anh ta chắc hẳn nhà anh ta không xa công ty là bao, Đường Thi nhanh chóng thu lại những suy nghĩ của mình, sau đó nói địa chỉ với tài xế. Sau đó xe nhanh chóng khởi động, rời khỏi tòa cao ốc.



Mưa vẫn rơi, một lúc sau có một người bước ra từ trong bóng tối, một người đàn ông bị ướt cả khuôn mặt, trên tay đang cầm cán dù.



Anh ta nhìn theo hướng Đường Thi rời đi mà ngẩn người, đột nhiên ý thức được mình đang làm gì, cười nhẹ một tiếng.



Những giọt nước mưa nhanh chóng trượt xuống khỏi mặt anh ta, đôi môi mỏng xong lên, một gương mặt lạnh lùng nhưng tái nhợt, con người đen nhánh lạnh lùng khiến người ta cảm thấy giống như không khí bên ngoài lúc này vậy, mưa rơi lác đác.



Tất cả những chỗ khác đã ướt hết từ lâu, chỉ có duy nhất một nơi còn khô là vì có người đã đứng ở đó trong một khoảng thời gian.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.