Tổng Tài Truy Thê : Cô Vợ Cũ Và Đứa Con Thiên Tài

Chương 152: Tôi cảm thấy anh thật không thú vị



"Tôi đây không rảnh chơi trò nhàm chán không thú vị này với anh." Đường Thi lập tức đứng thẳng lên: "Nếu anh muốn tìm người giết thời gian thì tôi khuyên anh không bằng đi bao sinh viên, cùng ăn cùng uống còn có thể cùng lên giường, tiện đường có thể phát tiết khả năng động dục khắp nơi như có đực của anh."



Nụ cười trên mặt Tô Kỳ cứng lại, giây tiếp theo, vẻ mặt anh ta trở nên vặn vẹo, đi lên giữ chặt bả vai Đường Thi: "Con mẹ nó, em nói tôi là chó đực?"



"Em và Bạc Dạ thì có khác gì?"

truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.





Đường Thi nở nụ cười: "Không có."



Tô Kỳ bị khuôn mặt tươi cười của Đường Thi chọc giận, anh ta tiến lên nắm lấy cằm của cô, Đường Thi giãy dụa: "Đây là đang ở công ty, anh buông tôi ra!"






"Em cũng nói tôi là chó đực rồi mà, thế nào, tôi không cầm thú một chút thì thật xin lỗi cái biệt danh cô cả Đường Thi đây đặt cho tôi."



Bốn chữ cô cả Đường Thi chọc trúng chỗ đau của cô, Đường Thi chịu đựng anh ta làm nhục, nói: "Không cần phải xuất hiện trước mặt tôi hết lần này đến lần khác như Bạc Dạ, tôi không có chút hứng thú nào với mấy người như các anh cả!"



Cô hất mạnh anh ta ra, không còn chỉ biết dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta khiến anh ta hốt hoảng như trước kia, Tô Kỳ cảm nhận được Đường Thi đã thay đổi, theo một cách nào đó, cô càng trở nên không biết sợ hãi hơn.



Anh ta cười lạnh: "Đường Thi, em quả thật cho rằng mình là người đặc biệt à, không có ông đây thì em."



Giây tiếp theo, bên tai truyền đến giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Các người đang làm cái gì ở đây đấy?"



Tùng Sam cầm cốc cà phê mới pha ở trong tay, đi đang qua phòng tiếp khách lại không nghĩ rằng sẽ nhìn thấy cảnh này..



Anh ta nhìn Đường Thi đang bị người đàn ông ôm chặt trong lòng ngực, khóe miệng không tự giác cong lên cười lạnh, thật đúng là xem thường cô, một hồi là Bạc Dạ, một hồi lại là lớn nhỏ nhà họ Tô, quả nhiên người không thể chỉ nhìn tướng mạo.



"Mặt mũi trông cũng được đấy, phòng làm việc còn có người thế này à?" Tô Kỳ nhìn Tùng Sam từ trên xuống dưới, hỏi Đường Thi: "Đây là tình yêu bé nhỏ của em à?"



Đường Thi tức đỏ mắt: "Ít làm nhục người khác đi, đây là đồng nghiệp của tôi!"










"À." Tô Kỳ quay đầu nói với Tùng Sam: "Vậy thì liên quan gì đến anh? Chuyện của tôi và Đường Thi đến lượt anh xía vào à?"



Ngữ khí này của Tô Kỳ khiến Đường Thi cảm thấy bị người nhục nhã, cô giấy ra khỏi ngực anh ta, đập tập tài liệu lên mặt Tô Kỳ: "Lúc trước là anh lừa dối tôi, làm tổn thương tôi, hiện tại dây dưa không ngớt cũng là anh! Anh cảm thấy vui lắm à? Tôi thì cảm thấy anh thật nhàm chán."



Cô nói xong câu đó, cũng không thu dọn tàn cục mà quay người đi thẳng, lúc đi ra ngoài cũng không thèm để ý đến Tùng Sam. Tuy rằng cảm thấy khá giật mình với chuyện hôm nay anh ta tỉnh dậy sớm, nhưng Tô Kỳ lần lượt bức bách khiến cô cảm thấy rất khổ sở, khi nào bọn họ mới có thể dừng cái trò mèo vờn chuột mệt mỏi này?



Tô Kỳ cảm thấy lá gan Đường Thi càng ngày càng lớn hơn, kể từ lần cô thoát chết trong gang tấc kia, cô càng ngày càng trở nên lạnh lùng và không biết sợ hãi.



Đây là cái mà cô gọi là bắt đầu cuộc sống mới à?



Cô như được lột xác, lột sạch mọi nhược điểm nên không bao giờ... Sợ hãi nữa, không bao giờ... Để ý đến việc bọn họ làm nữa.



Anh ta nhìn chằm chằm bóng dáng Đường Thi rời đi một lúc lâu, thế mà lại cúi đầu cười một tiếng.



Nhưng đến ngày hôm sau, điều khiến Đường Thi không thể tưởng tượng được là Tô Kỳ thế mà lại đồng ý đầu tư cho bọn họ, tài trợ được tăng lên, ngày hôm sau, lúc ký hợp đồng, tất cả mọi người đều nói cô rất có năng lực, cho bọn họ tìm được một vị kim chủ đứng sau màn.



Chỉ có Đường Thi là cảm thấy không thể tin được, sao Tô Kỳ lại đột nhiên tài trợ bọn họ nhiều như vậy? Vì sao lại đồng ý?



Chỉ là thật sự căn bản không để cô có thể nghĩ nhiều, tiền cứ đổ xuống như vậy, Lục Khủng Long cũng kinh ngạc nói: "Ôi đệch, nhiều tiền như vậy có thể làm trò chơi trực tiếp quy mô lớn đấy."



Chỉ có Tùng Sam khi biết chuyện này thì lại liếc nhìn Đường Thi với ánh mắt trào phúng, trào phúng đó khiến trái tim của Đường Thi nhói đau.



Cô siết chặt ngón tay, nhưng không lên tiếng giải thích.



Vốn dĩ đây chỉ là trò đùa của Tô Kỳ, nhưng cô không ngờ rằng cuộc sống mới mà cô mong muốn chỉ là một màn kịch, một hồi sóng yên gió lặng giả dối, lúc cô cảm thấy mình rốt cuộc có được cuộc sống mới thì tử thần lại tàn nhẫn đuổi kịp bước chân cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.