Giọng nói của cô ta rất khách khí, giống như một hướng dẫn viên du lịch đang nói chuyện với lữ khách của mình.
Sakahara Kurosawa không muốn đối mặt với một Lạc Du Du như vậy, anh ta sẽ thấy khủng hoảng, nhìn thấy bóng lưng nhỏ nhắn khi cô ta xoay người lại, anh ta sẽ không nhịn được mà ôm lấy.
Làm sao đây, cô ta giống như một con vật nhỏ tủi thân đang muốn bỏ trốn, mà anh ta lại giống như một người thợ sản bẩn thỉu, muốn tóm cô ta vào lưới từ phía sau.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Nếu có thể, răng nanh này sẽ đâm sâu vào cần cố gầy yếu của cô ta.
Sakahara Kurosawa giật bản cả người, đối diện với những suy nghĩ điên cuồng trong đầu, máu trong người anh ta đều đang sục sôi, anh ta bị làm sao thế này?
Tại sao lại đối với Lạc Du Du…
Lạc Du Du xách vali cho anh ta, thế nhưng giây tiếp theo Cố Mang lại nhận lấy nó: “Để tôi xách cho”
Thân thiết tựa như một người bạn trai.
Sakahara Kurosawa nóng nảy, tiến lên lấy lại vali của mình: “Tôi đây không quen cậu, cậu dựa vào cái gì mà động vào đồ của tôi?”
Cố Mang giơ hai tay ra, cũng không hề tức giận: “Tôi chỉ không muốn Du Du phải làm việc nặng thôi”
Nhìn đôi tay đôi chân nhỏ bé của cô ta đi, lại còn phải kéo theo vali của một người đàn ông, nói thế nào cũng không ổn.
Lời của Cố Mang giống như một đòn cảnh cáo, Sakahara Kurosawa siết chặt vali trong tay theo bản năng, sau đó cắn răng nói: “Tôi sẽ tự cầm, không cần cô ấy phải mất sức!”
Vừa rồi cũng không biết là ai luôn miệng nói muốn Lạc Du Du cầm vali cho anh ta.
Sakahara Kurosawa nhìn dáng vẻ lau nước mắt của Lạc Du Du, không nhịn được nói: “Đừng khóc nữa, xem cô tủi thân kìa, không phải là tới đón bay sao, đón sớm thì sẽ không như vậy rồi”
Không, không phải vậy, đây không phải ý của anh ta, không phải anh ta muốn nói như vậy.
Anh ta…anh ta muốn nói mấy lời dỗ dành cô ta, nhưng lời ra khỏi miệng lại…
Lạc Du Du không hề nhìn anh ta, tự mình đi trước. Cô ta đã nghe đủ những lời này rồi, tim cũng sắp chết lặng rồi Vì thế, cô ta giả vờ không để ý, nói: “Đúng vậy, sau này tôi sẽ không bao giờ đón bay nữa, Sakahara Kurosawa, anh ở đâu, ở mấy ngày?”
Ba người bọn họ đi ra ngoài trong trạng thái như vậy, cô gái ở giữa vẫn còn đang sụt sịt, nhìn thế nào cũng giống một câu chuyện tình tay ba đầy máu chó.
Vào lúc này, Sakahara Kurosawa hận đến chết cái tên Cố Mang coi như không có chuyện gì đang ở bên cạnh, rõ ràng chuyện này đều do cậu ta gây ra Nếu cậu ta không theo tới, có lẽ giờ này anh ta đang ăn cơm Lạc Du Du nấu rồi!
Lần trước chưa được ăn, làm cho anh ta lúc nào cũng mong ngóng, nắm mơ cũng mơ chuyện Lạc Du Du nấu cơm cho anh ta, giờ thì hay rồi, có khi còn phải thuê phòng khách sạn ở bên ngoài…
Nào có chuyện chồng sắp cưới tới tìm vợ sắp cưới, kết quả lại phải ở bên ngoài?
Nghĩ như vậy, Sakahara Kurosawa càng thấy không vui, kéo Lạc Du Du tới cạnh mình, bắt cô ta đi cùng mình, rồi nói: “Tôi không tới khách sạn bên ngoài, tôi ngủ ở nhà cô”
Lời vừa nói ra, Lạc Du Du nhảy dựng lên như thỏ, sau đó bị Sakahara Kurosawa kịp thời phản ứng, kéo cô ta lại: “Cô ngạc nhiên như thế làm gì?”
“Sao anh có thể tới ở nhà của tôi được?”
Lạc Du Du nôn nóng: “Phòng trọ tôi thuê ở nước ngoài đều là phòng đơn!”
“Phòng đơn tốt mà”
‘Sakahara Kurosawa cũng cảm thấy bản thân làm như vậy có chút xấu xa, ghê tởm, nhưng ở trước mặt Cố Mang, anh ta lại không ngừng tuyên bố chủ quyền: “Vậy không phải là hai chúng ta phải chen nhau trên một cái giường sao?”
Trở thành đối tượng kết hôn đã bao nhiêu năm như vậy nhưng hai người lại chưa từng ngủ chung với nhau.
Lạc Du Du nôn nóng như kiến bò trên chảo lửa: “Sao có thể như thế, Sakahara Kurosawa, từ trước tới nay anh không hề ngủ cùng với tôi, tôi ngủ một mình rất tốt”