Chương 1673
Gia tộc Sakurahara to lớn đến như vậy, cô ta chẳng qua chỉ là một đứa trẻ từ nhánh ngoài mà thôi, nhưng nếu bây giờ có được Đường Duy rồi, nhất định đủ để lên dòng chính, đợi cho đến khi đứa trẻ ra đời…
Gia tộc Sakurahara sẽ do vợ chồng bọn họ quyết định tất cả mọi chuyện!
Cô ta có tự tin là mình sẽ trở thành người vợ tốt của Đường Duy!
Tuy nhiên, cô ta chưa kịp nói hết lời, thì từ phía sau đã truyền đến một tiếng trách mắng lạnh lùng: “Em đang làm gì vậy?”
“Anh!”
VietWriter.vn
Nghe thấy một giọng nói quen thuộc, Sakahara Sakurako quay đầu lại, liền nhìn thấy Sakurahara Kurosawa đang thở hổn hển, hình như anh ta vừa mới chạy tới đây, Đường Duy đoán chừng anh ta vừa xuống máy bay đã vội vã đi taxi đến nhà mình ngay lập tức, cho nên vẻ mặt mới lo lắng như vậy.
“Em đến quấy rầy Đường Duy để làm gi”
“Em là em gái của anh, tại sao lại không được đến tìm anh ấy?”
Trong ánh mắt của Sakurahara Sakurako tràn đây sự mến mộ, sau khi chào hỏi Sakurahara Kurosawa, khi vừa muốn quay lại nhìn Đường Duy,thì kết quả là người đàn ông đó đã lợi dụng thời điểm cô ta chào hỏi Sakurahara Kurosawa.
Đóng sầm cửa lại mất rồi.
Không hề nể mặt một chút xíu nào.
Hai anh em đứng ở trước cửa nhà cậu giương bốn mắt nhìn nhau, ngẩn người ra.
Sakurako Sakurako tủi thân đến nổi đỏ cả mắt: “Anh à, anh nhìn anh ấy đi, kỳ quặc khó hiểu, căn bản là em không hề làm gì cả.. “
*..” Sakurahara Kurosawa thở dài, sau đó lại tiến lên phía trước gõ cửa, thì kết quả bên trong lại truyền ra một tiếng “Cút”.
“Là tôi, Kurosawa” Sakurahara Kurosawa bất lực nói: “Dù sao thì cậu cũng phải cho tôi vào chứ đúng không? Hả?”
“Không cho” Giọng nói của Đường Duy đều đầu: “Hoặc là đưa em gái cậu đi, hoặc là đưa tiền cho tôi, một triệu nhân dân tệ, tôi sẽ mở cửa”
“Không có tiền!” Sakurahara Kurosawa bị tức đến mức bật cười: “Tạm biệt, tôi lên máy bay trở về đây”
Nghe được Sakahara Kurosawa không giúp đỡ mình chút nào, Sakahara Sakurako ở bên cạnh mới hét lớn lên: “Anh là anh trai của tôi, làm sao mà anh có thể không giúp đỡ tôi được cơ chứ! Đường Duy là chồng tương lai của tôi…”
“Là do em tự phong à’ Sakahara Kurosawa không có cảm tình gì với người em họ hàng xa này của mình, hôm nay tại sao cô ta lại làm như vậy anh ta biết rất rõ, người đàn ông nheo mắt lại mỉm cười: “Tôi về Trung Quốc chính là vì chuyện này, người ta đã biết việc cô đi loanh quanh ở gần nhà cậu ta từ lâu rồi, hiểu không?”
Sakahara Sakurako đã hiểu nhưng lại giả vờ không rõ: “Nhưng tất cả những gì tôi làm đều là vì gia tộc của chúng ta, anh có lập trường gì mà đến chỉ trích tôi!”
“Gia tộc gia tộc gia tộc.”
Sakahara Kurosawa cảm thấy người phụ nữ ở trước mắt này thật sự rất nhàm chán, so với Tô Nhan tao nhã và Lam Thất Thất căn bản là không thế sánh bắng, một người phụ nữ có tư tưởng độc lập tự chủ và loại phụ nữ đầu óc chỉ đầy những suy nghĩ phải kế thừa gia tộc căn bản là sự khác biệt một là trời cao, một là mặt đất.
Càng như vậy, anh ta càng nhớ đến người phụ nữ đó đã tự mình thoát ra khỏi nhà kính.