Chương 1687
Đường Thi nhìn vào Đường Duy, chớp lấy đôi mắt và nói: “Con có biết không, mẹ đã bỏ ra rất nhiều sự dũng cảm để sinh con ra. Vào lúc đó thậm chí mẹ còn căm ghét bản thân vì sao mình lại mang thai, rõ ràng mẹ đã cảm thấy tuyệt vọng với Bạc Dạ, vì sao ngay vào lúc này lại..”
Mang thai đứa con của người mà mình căm hận nhất.
Vì vậy đứa con này, đã trở thành một gánh nặng của Đường Thị, nếu như không có Đường Duy, vốn dĩ cô có thể buông bỏ tất cả mọi thứ, sau khi ra tù sẽ không dây dưa với Bạc Dạ một lần nào nữa, hoặc là cô sẽ đi đến một nơi rất xa mà không ai biết đến, sống một cuộc sống cách biệt thế giới với người anh của mình cả đời, vốn dĩ sẽ không rơi vào sóng gió sau khi ra tù một lần nữa.
VietWriter.vn
Nếu như không có Đường Duy…
“Lúc trước cậu đã từng mảng mẹ rằng, không nên sinh con ra, con chính là một mối tai hại, nên vứt bỏ con đi, làm như vậy thì cuộc sống của mẹ sẽ hoàn toàn không còn liên quan đến Bạc Dạ nữa, mà nếu chỉ cần sinh con ra..”
Đường Thi ngừng lại một lúc, nhìn về phía Đường Duy với ánh mắt kiên quyết: “Thì mẹ bắt buộc phải chuẩn bị tốt cho việc gặp lại Bạc Dạ sau khi ra tù, đây không phải là sự tàn nhãn, đây là sự thật, sinh con là một chuyện mà bất kỳ người trưởng thành nào cũng phải suy nghĩ một cách kỹ càng. Vì vậy thật ra vào lúc đó, Duy.
Duy, mẹ vẫn luôn cảm thấy rất đắn đo về việc sinh con ra. Thế nhưng cho dù là như vậy…”
Chò dù những người thân ở bên cạnh đều khuyên cô phá thai và bắt đầu lại từ đầu, khuyên cô đừng nên để lại một đứa con hoang làm mình chùn bước. Khuyên rằng cô vẫn còn trẻ, sau này sẽ có một cuộc sống mới và một cuộc hôn nhân mới- Cho dù con là đứa con Bạc Dạ, mẹ, vẫn không có một giây nào muốn bỏ rơi con.
Cha nợ con trả ư? Không. Đường Thi vươn tay và đặt lên đỉnh đâu của Đường Duy: “Sự căm hận của mẹ đối với ba con, từ trước đến giờ chưa từng có một giây nào, chuyển lên đầu con cả”
Những người biết được việc này đều nghĩ rằng việc sinh Đường Duy ra chính là sự lựa chọn vô lý nhất và bồng bột nhất của Đường Thị, dù sao thì có người phụ nữ nào sẽ không có lòng tự trọng đến mức sinh ra đứa con của người đàn ông đã đưa mình vào tù chứ? Đây không phải là cực kỳ thiếu tự trọng rồi sao? Thế nhưng Đường Thi lại không nỡ lòng, đó là mạng người đấy, đó là một sinh mạng vô tội.
Nghiệp chướng giữa những người lớn bọn họ, làm sao có thể… để cho một đứa trẻ không có sự lựa chọn để được sinh ra gánh chịu chứ?
Vì vậy Đường Duy đã được sinh ra ở trong thế giới này.
Là một đứa con của Bạc Dạ tàn nhãn và vô tình lúc đó, lại được Đường Thi yêu thương, mà đến được với thế giới này.
Ngay vào lúc này, có lẽ Đường Duy đã hiểu ra điều gì đó, cuối cùng cậu cũng biết được vì sao năm đó mẹ của mình dù đã từng ngồi tù nhưng lại vẫn được những người ở Hải Thành tôn trọng mà gọi một tiếng cô Đường Thi, cô kiêu ngạo mà nhãn nhịn kiên trì đến như vậy, dáng vẻ tỉnh táo lý trí và tốt bụng kia, từ trước đến giờ chưa từng có nào muốn thỏa hiệp với số phận dơ bẩn này, cũng không hề có một giây nào muốn đổ bỏ trách nhiệm lên những người vô tội.
Từng con đường mà cô đi, từng sự lựa chọn của cô, đều do bản thân cô gánh lấy.