Chương 1700
Người đàn ông cao cao gầy gò đứng ở đó, nửa người chìm trong bóng tối, ánh mắt phức tạp nhìn cô ấy và Cố Mang.
Nếu không anh ta sắp tàn rồi.
Hàn Khinh Yên vốn líu ra líu ríu cũng cảm thấy bầu không khí không thích hợp, ngừng thở ở một bên, nhìn vẻ mặt trên gương mặt đẹp trai của Sakahara Kurosawa kia, trong lòng cô gái nhỏ cũng có suy nghĩ lấy.
hết dũng khí đi đến trước mặt Lạc Du Du, lên tiếng chào: “Chị Du Du..”
VietWriter.vn
“Khinh Yên à”
Lạc Du Du khẽ cười với Hàn Khinh Yên, thế hệ này của bọn họ còn ra đời sớm hơn Hành Khinh Yên, cho nên trông thấy người vai dưới đương nhiên cảm thấy thân thiết, Lạc Du Du không thể tỏ ra khó chịu với Hàn Khinh Yên, còn hỏi thăm cô bé: “Hôm nay em cũng tới chơi à?”
Hàn Khinh Yên gật đầu, sau đó nhìn về phía Sakahara Kurosawa trong góc hẻo lánh: “Anh Kurosawa hôm nay đã tới chờ chị từ rất sớm”
Sakahara Kurosawa khẽ hồi hộp một chút, vốn không ngờ Hàn Khinh Yên sẽ thay anh ta nói thẳng ra, xấu hố không biết nên làm gì, chỉ có thể nói: “Đừng nghe đứa trẻ đó nói bậy…”
“Tôi làm chứng”
Đường Duy bên cạnh muốn đi lại nhấc tay lên: “Hôm nay Kurosawa chính là tới gặp cô, ngay từ đầu chúng tôi cho rằng cô sẽ không đến, không ngờ cô lại đến”
Không phải sao, vừa nấy còn tính đi nữa đó.
Một hai người đều nói Sakahara Kurosawa muốn gặp Lạc Du Du bao nhiêu, chuyện này khiến Lạc Du Du trong lúc nhất thời căng thẳng đến nỗi cũng không biết nên làm gì cho phải, chỉ có thể nở nụ cười giả vờ không nghe hiểu: “À, nhưng chuyện này có quan hệ… gì với tôi à?”
Đường Duy cảm thấy vù vù một tiếng, là âm thanh tan nát cõi lòng của Sakahara Kurosawa sao?
Cho tới bây giờ đều là một mình Lạc Du Du quật cường, lúc nào sẽ nói ra lời nói châm chọc như vậy?
Lam Thất Thất cũng có chút xấu hổ, đi qua kéo tay Du Du, bầu không khí ngày kỷ niệm tụ hội tốt đẹp lúc này giống như Tu La, cô ấy cũng không muốn chịu tội kẹp ở giữa, chỉ có thể nói: “Ui trời, từng người các cậu cũng đến rồi thì cũng đừng đi, Đường Duy anh cũng đừng đi, Nhan Nhan không chịu đến, tôi gọi cậu ấy chẳng lẽ còn không chịu tới sao, không được thì tính cả Du Du, hôm nay cậu ấy thế nào cũng tới rồi, tất cả mọi người đừng đi, ai cũng không cho đi”
Cố Mang chỉ mình: “Vậy tôi phải đi sao?”
Sakahara Kurosawa nghĩ thầm anh ta muốn đi thì tranh thủ thời gian đi nhanh đi, đừng hỏi làm gì.
Nhưng mà chủ nhân bữa tiệc này là Lam Thất Thất, nếu đổi ngược lại là Đường Duy, Sakahara Kurosawa khẳng định không biết xấu hổ mà cầm chổi quét Cố Mang đuổi ra ngoài.
Lam Thất Thất cũng nói như vậy rồi, Đường Duy đi nữa cũng là không nể mặt, tốt xấu cũng quen biết từ nhỏ, cậu không nhiều lời, thay đổi dáng vẻ muốn đi, đi đến gần Sakahara Kurosawa ngồi xuống, sau đó nhìn về phía Lạc Du Du, gãi trúng chỗ ngứa hỏi: “Hai người đang yêu nhau à?”
Ba chữ đang yêu nhau chạm tới dây thần kinh nhạy cảm của Sakahara Kurosawa, anh ta thậm chí không dám nghe câu trả lời, nếu như trả lời là phải, anh ta nên làm gì?
Có lẽ anh ta sớm nên chấp nhận kết cục như vậy, anh ta sớm nên thấy rõ hiện thực, thân là chồng chưa cưới cũ, anh ta đã bị Lạc Du Du lãng quên theo năm tháng dài đằng đãng, cũng không thể khiến cô ấy rung động nữa.