Tổng Tài Truy Thê : Cô Vợ Cũ Và Đứa Con Thiên Tài

Chương 263: Lúc đầu tàn nhẫn bao nhiêu, hiện tại đau đớn bấy nhiêu!



Trái tim của Bạc Dạ lạnh lẽo, cả người bắt đầu từ từ run lên, đó là ai, rốt cuộc là ai hết lần này tới lần khác thăm dò giới hạn của bọn họ?



Lâm Từ đã đúng, nếu họ là bạn của Đường Thi, bọn họ sẽ trực tiếp tấn công Bạc Dạ ngay cả khi không gây thương tích cho anh được, cũng nhất định sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống an toàn hàng ngày, cũng không ra tay tàn độc như vậy trên người An Như!



Người bí ẩn này không phải là bạn Đường Thi, vậy thì hắn ta là ai? Chuyện xảy ra năm đó, trừ Đường Thi ra chính là anh, nhưng sao lại cứ phải kéo An Như dính dáng vào?

truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.





Nếu hồi đó có một sự thật khác, tại sao hắn không nói ra? Xuất phát từ nguyên nhận gì mà không nói ra?



Bộ não của Bạc Dạ bị đau dữ dội, vô số manh mối được kết nối, nhưng lại thiếu một tình tiết trí mạng, đó chính là, động cơ.






Người bí ẩn này đứng về phía nào, động cơ xuất phát từ đâu, mới chọn cách làm như thể này?



Đây là một người chính nghĩa mang danh thay trời hành đạo sao?Cho nên sẽ đứng trung lập, không hề có chút thiên vị nào để hắn ta xác nhận đối tượng ra tay chính xác, lại dần dần khiến Bạc Dạ nhận ra rằng mình đã hại nhầm Đường Thi trong quá khứ. Lẽ nào trên đời này có người tốt đến thế sao?



Bạc Dạ không tin.



Phải có điều gì đó đằng sau người bí ẩn này liên quan đến họ! "Địa chỉ ip ở London."



Lâm Từ nhìn thấy vẻ mặt bàng hoàng trên khuôn mặt của Bạc Dạ, nhưng trước khi anh ấy có thể nói bất cứ điều gì, ở phía bên kia máy quay, người đàn ông đẹp trai cao lớn đột nhiên đỏ bừng hai mắt.



Anh vươn tay che mặt, hồi lâu sau mới chậm rãi ngẩng đầu lên, trong con ngươi hiện lên một mảnh hư không, anh run lên: "Trước tiên bỏ địa chỉ IP này sang một bên không quan tâm đã, Lâm Từ, có rất nhiều người nói bên tai tôi bảo tôi đi điều tra chân tướng năm đó, tôi có phải là...thực sự làm sai rồi không?"



Lâm Từ không nói gì, nhưng tầm mắt của anh ta nặng nề, khiến Bạc Dạ cảm thấy khó thở.



Dường như đầu kia của ống kính không phải Lâm Từ, mà là Đường Thi.



Đó là người phụ nữ, bị anh vô duyên vô cớ lại còn tiện tay, huỷ hoại cả một đời.










Đồng tử của Bạc Dạ mất tập trung, trong giây lát chúng lại co rút, rõ ràng là do thứ gì đó đã rơi vào ký ức của quá khứ, nhanh chóng bị kéo trở lại trong thực tế lạnh lùng.



Bạc Dạ rùng mình.



Anh nói: "tâm Từ, nếu Đường Thi vô tội, thì tôi..."



Tôi phải làm gì để bù đắp cho cô ấy? Tôi còn lại gì đáng giá để trả lại cô ấy?



Lâm Từ chậm rãi nói với Bạc Dạ từ phía bên kia máy quay: "Cậu Bạc, có một số thứ... Một khi đã đánh mất, sẽ không thể lấy lại được."



Lúc đầu không chỉ một mình Lâm Từ, trong giới thượng lưu của Hải Thành nếu như quen biết vừa nghe tin của Đường Thi, đều giúp cô trước sau bôn ba tìm mối quan hệ giúp đỡ



Nhưng lúc đó Bạc Dạ chọn cách phớt lờ, bây giờ sự thật bấy lâu đang bày ra trước mặt, anh hối hận rồi.



Liệu hối hận có tác dụng không? Không, chết đi mới được. Trái tim của Bạc Dạ như bị xé ra làm đôi, máu chảy đầm đìa trong lồng ngực, anh đột ngột nắm lấy chiếc áo trước ngực, với đôi mắt đỏ hoe, như muốn khóc, nhưng anh không khóc.



Anh chỉ ngây người nhìn Lâm Từ, như thể đang nhìn một người xa lạ.



Một lúc lâu sau, Bạc Dạ cảm thấy như một thế kỷ đã trôi qua.



Anh cố ném ra vài từ từ kẽ răng, chỉ vài từ này đã làm cạn kiệt dũng khí của cả cuộc đời anh: "Hãy kiểm tra triệt để chân tướng năm đó cho tôi."



Đường Thi... Đường Thi... Ngón tay Bạc Dạ run rẩy, không cách nào nắm chặt lại, nhìn những nét đứt đoạn trên lòng bàn tay.



Cả người như rơi xuống vực sâu.



Lúc đầu anh tàn nhẫn với Đường Thi bao nhiêu, thì bây giờ những sự thật muôn màng đập vào mắt đau đớn bấy nhiêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.