“Mẹ kiếp!” Tiểu Nguyệt Lượng liền quay đầu lại: "nhanh, bắt đầu từ anh tôi, tiếp tục đi!”
"Một, hai, ba...”
Tiếng trống rộn ràng lại bắt đầu, lần này, anh em nhà Lam Minh bắt được micro và ném nó đi như ném một củ khoai nướng nóng bỏng tay, sợ Tiểu Nguyệt Lượng xen ngang khi đang cầm trên tay,vì tất cả những người trong đội đều đã nghe qua danh tiếng của cô gái nhỏ nhà họ lam, rơi vào tay cô ấy chỉ có chết.
"Dừng!"
Tiểu Nguyệt Lượng quay lại, ông Vương cầm micro điếng người.
"Yo! Phong thủy xoay chuyển a!” Tiểu Nguyệt Lượng cười toe toét: “Cựu tuyển thủ thể thao điện tử vô địch thế giới, xin hỏi ông là muốn trả lời thành thật hay là muốn một cuộc chơi lớn?"
Ông Vương nghĩ nếu Tiểu Nguyệt Lượng hỏi lại vấn đề của Lam Minh, ông thật sự sẽ nuốt không trôi, liền kiên quyết đưa ra một quyết định khá mạo hiểm.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
“Để tôi chơi lớn đi.” Tiểu Nguyệt Lượng đã nghĩ đến điều này từ lâu, vỗ tay và gọi hai người phục vụ.
"Nhanh, mang cho ông ta một chiếc váy ngắn! Ông Vương tôi muốn ông mặc váy nhảy trong năm phút!”
Ông Vương ngồi trên ghế mà cảm tưởng như có sét đánh tới, cả người hóa đá: "cô nói gì?”
"Mặc váy ngắn và thoát y.”
Tiểu Nguyệt Lượng cười đến ngây dại: "loại nào vui ấy!”
"Hahahaha...thật biết chơi biết chơi...” Lục Khủng Long vuốt ve ngực: “cũng may là ông Vương chưa đưa mic cho tôi, nếu không tôi sẽ là người tiếp theo...”
Tiếng cười vang lên: "anh nếu như thấy ông Vương đáng thương cũng có thể cùng thực hiện với ông ấy a."
Ông Vương hai mắt sáng rực, ánh mắt đổ dồn về phía Lục Khủng Long.
Lục Khủng Long đột ngột thay đổi biểu cảm: "không dám không dám, chúng ta không quen biết nha.”
“...” quả là không nên tùy tiện kết bạn!
Hai mươi phút sau, ông Vương bước ra khỏi phòng thay đồ, trên người mặc một chiếc váy ngắn, hình ảnh người đàn ông cao một mét tám mặc váy ngắn khiến khán giả bật cười ngay lập tức, Đường Thi cười đến mức nước mắt sắp trào ra, cả người dựa vào vai Phương Phương cười đến không thở nổi.
"Con mẹ nó.” Lục Khủng Long vừa cười vừa vỗ đùi: “mẹ kiếp, không được tức giận nha, hahaha! Ông Vương ông cũng có ngày này rồi!"
Lam Minh kìm không nổi quay qua bật cười vỗ tay cùng các anh em:"lợi hại lợi hại, quá khó rồi..." . ngôn tình tổng tài
Ông Vương ngại ngùng rụt cổ: “Nguyệt Lượng tôi nói cho cô biết, hôm nay là sinh nhật của cô nên tôi mới cùng cô chơi như thế này, biết không?”
"Phải phải phải, ông mau bắt đầu đi.”
Tiểu Nguyệt Lượng hét lớn: “Nhẹ nhàng một chút! Còn phải có thêm chút nhạc nền!”
Đột nhiên một bản nhạc nền điện tử vang lên, ông Vương nhón chân nhảy trên sân khấu, mọi người đều cười vang.
"Tôi cười gần chết rồi hahahaha..!”
"Ây dà tôi không còn gì để nói, phục rồi!"
“Cởi rồi cởi rồi! Vừa có chút ghê mà cũng có chút gợi cảm nha hahahaha...!”
Lam Minh ôm ngực, đứng nhìn em gái chơi,năm phút sau kết thúc, mọi người cười tới đau bụng, nói với ông Vương: “Người đàn ông chân chính, ai tôi cũng không phục, chỉ phục mỗi ông.”
Vương nương nương õng ẹo chỉ tay vào chậu hoa lan: “hừ, trên đời này không có gì làm khó được bản cung!"
"Thôi xong thôi hahahaha!" xong, cười sắp chết tôi rồi
Mọi người một bên cười một bên hồi hộp đợi tới vòng ba, ý tưởng của Tiểu Nguyệt Lượng không phải là gió thì cũng là mưa, họ phải uống năm ly rượu lớn, tất cả đều phải cẩn thận cho đến khi được báo dừng lại, lúc này thì đã xong.
Tiểu Nguyệt Lượng cười bí ẩn quay lại, bắt đầu đếm: “Một...hai.."
Ông Vương nhanh chóng ném micro cho Lục Khủng Long, A Long quay lại ném cho Phương Phương, Phương Phương lo lắng đến mức nhét thẳng vào tay Đường Thi nhưng lại rơi ra ngoài. Đường Thi vừa nhặt nó lên khỏi mặt đất thì nghe Tiểu Nguyệt Lượng hét lên: “dừng!!"
GAMEOVER
Đường Thi khóc không ra nước mắt, vừa quay đầu lại liền thấy Tiểu Nguyệt Lượng cầm micro nhìn cô cười, cô liền nuốt nước bọt: “cuộc chơi lớn...lớn...”
Sợ rằng Tiểu Nguyệt Lượng sẽ hỏi vài vấn đề khủng khiếp, cô vẫn là không giỏi thú nhận quá khứ của mình trước nhiều người lạ như thế.
Tiểu Nguyệt Lượng càng cười điên cuồng: "hahaha! Cuộc chơi lớn! Cuộc chơi lớn!”
Phương Phương nhẹ nhàng nói với Đường Thi:
“chúc cô bình an..."
Đường Thi bất lực nhìn về phía Tiểu Nguyệt Lượng, Tiểu Nguyệt Lượng nói: “Đi! Lấy một đôi tất chân!”
Đường Thi choáng váng rồi.
Người phục vụ nhanh chóng mang một đôi tất lụa mới tinh từ quầy lễ tân, vẫn chưa mở ra, đưa cho Đường Thi, Tiểu Nguyệt Lượng nói: “tôi muốn cô diễn một người phụ nữ quyến rũ đang cởi tất ra... sau đó..." "Hát thật to Cung Hi Phát Tài và chạy quanh trong tư thể một con đà điểu.”
"Ác quá rồi!"
"Tiểu Nguyệt Lượng cô đúng là thần thánh!”
"Trò này mà cũng nghĩ ra được!”
Đường Thi còn chưa bắt đầu mà cả khuôn mặt đã đỏ ửng, cũng may lúc nãy Khắc Lý Tư đưa Đường Duy về sớm, nếu không nhìn thấy cô lúc này thì hình tượng của cô sẽ sụp đổ mất.
"Làm hay không? Không làm? Vậy cô liên uống rượu đi!”
Uống? Cô lần trước uống một ly rượu vang đỏ đã gục rồi, mà hàm lượng cồn của nó thì ít kinh khủng!
Đường Thi nghiến răng nghiến lợi: “Năm sau sinh nhật tôi cô đợi đó mà xem”
"Vậy tôi đợi." Tiểu Nguyệt Lượng hai mắt sáng ngời: “Tôi nói cho cô hay, điện thoại tôi đã chuẩn bị xong rồi, chốc nữa sẽ ghi lại hết toàn bộ hahaha!”
"Không!" Đường Thi hét lên, kết quả bên cạnh liền có người hô: “Nhanh! Thay đồ!"
"Hahaha tư thế của đà điểu.”
“Nhạc cung hỉ phát tài có thể mở lớn hơn được không?”
"Haha mấy người tính chơi đến chết à?"
Đường Thi cảm thấy mức độ xấu hổ của trò chơi này có thể sánh với việc giải quyết nơi công cộng, cô vào nhà vệ sinh, thay váy dài bằng chiếc váy ngắn cũn cỡn lúc nãy của ông Vương, sau đó là một đôi tất đen cao đến đầu gối, lúc cô bước ra, tất cả đều sôi sục!
"Đệt đệt đệt! Tiểu Nguyệt Lượng đây là cho tôi lợi ích a!"
"Tôi sai rồi tôi không nên cười cô, nữ thần!"
Đường Thi mặt đỏ bừng bừng đứng đó, Tiểu Nguyệt Lượng cười xấu xa: “Nhanh, mau cho chúng tôi xem cô cởi tất, sau đó...”
Nhạc được phát ra từ bài Cung Hỉ Phát Tài của Lưu Đức Hoa, tôi chúc bạn cung hi phát tài, tôi chúc mừng bạn...
Điều tốt lành hãy đến, điều tồi tệ nhanh đi...
Mọi người ai nấy cười ồ lên sảng khoái, Đường Thi đỏ mặt giẫm một chân lên ghế đẩu, sau đó bắt đầu lột chiếc tất dài trên đầu gối ra, Phương Phương thở dài xúc động nói: “Nếu tôi là đàn ông thì đôi chân này tôi chơi mười năm cũng không chán.”
Lam Minh ở bên cạnh cũng phi thường huýt sáo: "Chân đẹp."
Sau khi Đường Thi cởi tất, ánh mắt mọi người đều phát sáng, đến cả con gái cũng không ngoại lệ, một lúc sau cô bắt đầu theo nhịp điệu, bắt chước tư thế của một con đà điểu và chạy quanh nhà hàng với bài hát Cung Hỉ Phát Tài, một nhóm người đã cười đến gần như tê liệt, Phương Phương ôm bụng cười: “Tôi cười chết mất thôi, không được rồi không được, bị Tiểu Nguyệt Lượng tàn phá hình tượng rồi.”
Tiểu Nguyệt Lượng cầm lấy micro: “Phương Phương, đừng lo lắng, sẽ đến lượt cậu."
Kết quả, Đường Thi thực hiện xong, vòng kế tiếp, lại xoay người, Tiểu Nguyệt Lượng bảo dừng liền dừng, thật sự rơi vào người Phương Phương.