Sau cùng Bạc Dạ vẫn gọi vị bác sĩ trước đó đến xử lý vết thương cho Đường Duy, sau khi bôi thuốc mỡ xong, Đường Duy mới mở miệng nói câu đầu tiên: “Mẹ ơi, con đau.”
Nước mắt của Đường Thi lập tức rơi xuống, cô đau lòng ôm lấy con của mình: “Là lỗi của mẹ, là mẹ không đủ mạnh mẽ”
Đường Duy cũng khóc, đôi mắt cậu đỏ hoe: “Đó không phải là lỗi của con, là dì đó tự muốn pha trà sữa cho con, con còn chưa chạm vào dì ấy, chiếc cốc đã đổ rồi…”
“Mẹ biết, Duy Duy nhà chúng ta không phải loại người đó.” Đường Thi thả lỏng cậu ra và lau nước mắt cho cậu: “Mẹ sẽ không đề con tiếp tục ở trong nhà họ Bạc như thế này, quá nguy hiểm”
Đường Duy gật đầu: “Con đợi mẹ đón con về nhà. Mẹ ơi, mấy ngày này mẹ có thể ở nhà họ Bạc cùng với con không?”
Đứa trẻ bị người ta tính kế làm bỏng, trong lòng khó tránh khỏi có một sự ám ảnh và nhất thời cảm thấy thiếu cảm giác an toàn, còn Bạc Dạ, lại không phải là người có thể cho cậu bé cảm giác an toàn.
Đường Duy nghĩ ngợi một chút và gật gật đầu: “Được, mẹ sẽ đi nói với Bạc Dạ” Nói xong cô đứng dậy đi ra cửa, nhưng liền nhìn
thấy Bạc Dạ đứng ở cửa với vẻ mặt trầm lặng sâu sắc.
Đường Thi cười đến lạnh thấu xương: “Nghe thấy hết rồi sao?”
Cho dù là giọng nói bình tĩnh như vậy, nhưng cơ thể cô vẫn đang run rẩy.
Bạc Dạ im lặng không nói.
Đường Thi nói: “Anh đã trách lầm nó, nhưng anh không bao giờ thừa nhận lỗi sai của mình.”
Năm năm trước như vậy, năm năm sau cũng như vậy.
Bạc Dạ, suy cho cùng anh quá tự phụ.
Lúc này Bạc Dạ mới lên tiếng: “Tại sao nó không giải thích với tôi?”
Giải thích sao?”
Đường Thi cười lớn và nhìn Bạc Dạ với đôi mắt đỏ hoe: “Bạc Dạ, anh có nghe nó giải thích không? Anh không tin tưởng nó như vậy, còn nói là một con sói mắt trắng, anh còn muốn nó giải thích cái gì? Anh là bố đẻ của nó, nhưng lại nói những lời như vậy trước mặt con trai mình!!”
Sắc mặt của Bạc Dạ trắng bệch, đôi đồng tử co rút lại.
“Tôi thực sự rất muốn đưa Đường Duy về nhà. Ở nhà anh, nó đã sống như vậy, tôi không thể chấp nhận. Bạc Dạ, anh có thể buông tay được không?”
Đường Thi đứng vững lại, vì con trai của mình, cô nhất định phải đối mặt với Bạc Dạ và không thể lùi bước.
Bạc Dạ nghiến răng: “Đừng hòng! Con trai của Bạc Dạ tôi không thể để nó ở bên ngoài!”
“Nhưng anh để nó sống như thế này, anh không thấy cắn rứt lương tâm sao?”
Đường Thi bước lên, không biết cô lấy dũng khi ở đầu ra, cô túm chặt lấy cổ áo của Bạc Dạ: “Bạc Dạ, anh hãy để tay lên ngực mà tự hỏi, rốt cuộc Đường Thi tôi đã chọc giận anh ở đâu! Ngay cả con trai tôi cũng bị tình nhân ở bên ngoài của anh tính kế hãm hai! Năm năm tù giam, anh nói nó không đủ để xóa bỏ sự thù hận trong anh, vậy bây giờ thì sao? Anh muốn làm gì thì hãy nhằm vào tôi! Sao anh có thể ra tay với chính con trai của mình!”
Bạc Dạ bị những lời nói đau thấu tâm can chen họng không nói nên lời, anh nắm lấy cổ tay của Đường Thi và kéo tay cô ra khỏi ống tay áo, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói với giọng nguy hiểm: “Nhằm vào cô….? Đường Thi, tôi muốn cô chết, điều đó đơn giản như giẫm chết một con kiến”
“Vậy hãy để tôi chết đi.”
Đường Thi cười một cách ngớ ngẩn. Cô nhìn thẳng vào Bạc Dạ, sự hận thù trong đôi mắt sáng lên một cách đáng kinh ngạc. Thời gian đã thay đổi, sau nhiều năm, sự thù hận của cô đã đi đến bước đường cùng: “Bạc Dạ, tôi hỏi anh, có phải Đường Thi tôi chết đi, anh sẽ tha cho con trai tôi?”
Chết sao! Vậy mà cô dám nói ra từ chết này!
Khoảnh khắc đó, trái tim Bạc Dạ giống như bị ai đó bóp chặt, hung hăng túm lấy, kéo theo một cơn đau dữ dội.