Tổng Tài Truy Thê Vợ Ngốc Mau Đứng Lại

Chương 13: 13: Thỏ Con Mất Tích Và Sự Điên Cuồng Của Sói Đại Ca




Long Mặc Uyên vừa mới vào cửa thì một cô gái nhanh chóng chạy tới muốn nhào vào lòng của anh.

Nhưng lại bị Long Mặc Uyên lạnh lùng đẩy ngã, sau đó đến cái liếc mắt cũng không cho cô gái đang ngồi trên đất mà cứ thế đi thẳng vào phía bên trong.
Người giúp việc nhanh chóng đỡ cô gái kia đứng dậy.

Cô gái kia tên là Linh Yên Yên chính là mối tình của Long Mặc Uyên.

Cô ta sau khi được giúp việc đỡ dậy thì tàn ác xô người giúp việc té mạnh xuống sàn rồi quay bước đi vào trong.
Long lão gia đã chờ sẵn từ trong phòng khách Long Mặc Uyên cũng chả có gì để lưu luyến với cái nhà này nữa.

Vừa vào anh đã đi thẳng vào vấn đề chính.
"Hôm nay ông nội gọi con đến đây có chuyện gì không?"
Long lão gia nghe vậy liền tức giận chỉ thẳng vào mặt của Long Mặc Uyên quát lớn.
"Thế nào không có gì thì không được gọi cho con? Đủ lông đủ cánh rồi liền không muốn nhận ông nội nữa đúng không?"
Long Mặc Uyên nhướng mày cười nhạt, là anh không xem ông ta là ông nội, hay là ông ta không xem anh là cháu? Từ nhỏ ông ta nuôi dưỡng anh cũng chỉ vì để anh tiếp quản công ty để đám con cháu kia của ông ta có thể thoải mái tiêu tiền mà không cần lo lắng mà thôi.


Tình cảm của anh dành cho cái nơi gọi là nhà này đã tan biến từ mấy chục năm trước rồi.
"Nếu như Long lão gia cần tôi có thể trả lại vị trí Long tổng giám đốc, còn vì sao không xem ông là ông nội thì ông thử hỏi lương tâm của mình xem.

Có gì nói nhanh tôi rất bận không có thời gian ở đây xem ông diễn trò vớ vẩn đâu.

Dù sao tôi cũng không phải đám con cháu ăn hại kia của ông nên dù ông có bày trò gì cũng vô dụng!"
Long lão gia tức giận cầm lấy tách trà trên bàn ném về hướng của Long Mặc Uyên.

Ông ta tức giận tới run người chỉ thẳng vào mặt của anh quát lớn.
"Cái thứ bất hiếu! Mày,...!mày ...!sao mày dám nói thế với tao hả? Nếu như không có tao, không có Long gia này thì cái thứ dã chủng như mày sẽ được như bầy giờ hay sao?"
Long Mặc Uyên bị tách trà nóng bay đến đập mạnh vào người, dường như độ nóng của tách trà đó cũng không đủ sưởi ấm cái thứ gọi là tình thương trong anh.

Long Mặc Uyên đưa tay phủi phủi chỗ chén trà va phải rồi lạnh lùng.
"Dã chủng? Long gia các người vì sao có được như ngày hôm nay có cần Mặc Uyên tôi nhắc lại không?"
Linh Yên Yên nãy giờ núp ngoài cửa nghe lén nãy giờ thấy tình hình không ổn, liền tiến vào.

Cô ta ôm lấy éo của Long Mặc Uyên từ phía sau, rồi cố gắng nhỏ ra vài giọt nước mắt cá sấu xong lại dùng cái giọng dẹo dẹo đến trà xanh cũng phải gọi bằng cụ đáng thương nói.
"Mặc Uyên anh đừng nói vậy với ông nội mà! Em biết là anh tức giận khi ông nội gọi em tới đây.

Trước đây vì bị bệnh nên em mới ra nước ngoài chữa trị chứ không phải là em bỏ rơi anh đâu! Giờ em trở về rồi, chúng ta cứ tiếp tục như trước kia không phải rất tốt sao?"
Long Mặc Uyên gỡ tay của cô ta ra rồi hất mạnh ra.

Anh cởi áo khoác ném xuống ngay bên cạnh Linh Yên Yên sau đó nở nụ cười khinh bỉ nói.
"Cô nghĩ mình là cái thá gì mà làm tôi phải tức giận? Hạng phụ nữ vì đồng tiền mà bán rẻ bản thân tôi khinh bỉ.

Hơn nữa tôi ngại bẩn! Nên xin Linh tiểu thư đây tự trọng cho!"

Nói xong Long Mặc Uyên xoay người rời đi.

Linh Yên Yên cô ta ngồi trên sàn nhà gào khóc một lúc thì bị vệ sĩ của Long gia kéo ra ngoài.

Linh Yên Yên cố gắng vùng vẫy thoát ra nhưng không có tác dụng cuối cùng, cô ta cao ngạo đe dọa.
"Các người đang làm gì vậy hả? Tôi chính là phu nhân tương lai của Long gia đó! Có tin tôi nói với Mặc Uyên trừng phạt các người hay không hả?"
Đám vệ sĩ nhìn nhau một lúc rồi vẫn quyết định hành động.

Người của Long gia ai mà không biết Mặc Uyên thiếu gia vì cô ngốc của Lăng gia nên mới cãi nhau với lão gia.

Thế là Linh Yên Yên cô ta bị đám vệ sĩ ném ra ngoài hệt như một đống rác.
Bên này Long Mặc Uyên vội vàng trở về bệnh viện nhưng khi tới phòng bệnh thì nơi đây không có một bóng người.

Anh lúc này gần như lục tung cả cái phòng bệnh lên luôn rồi.

Một y tá đi qua nhìn thấy vậy liền nói.
"Bệnh nhân ở phòng này cách đây mấy tiếng đã được người dám hộ làm thủ tục xuất viện rồi."
Long Mặc Uyên nghe vậy thì sững người luôn, bởi vì từ nhỏ Lăng Du Nguyệt đã ở cùng với Lăng lão gia.

Mà mấy hôm nay ông ấy phải đi công tác ở nước ngoài rồi chắc chắn người đón Nguyệt Nguyệt đi là một người khác.

Sau một thời gian tìm kiếm và điều tra nhưng vẫn không chút tung tích nào cuối cùng Long Mặc Uyên quyết định báo lại chuyện này với Lăng lão gia.

Lăng lão gia vừa nghe xong mọi chuyện liền ngồi thất thần một lúc rất lâu, rồi ông ấy trầm giọng nói với Long Mặc Uyên.
"Cậu về đi! Cũng không cần đi tìm Nguyệt Nguyệt nữa đâu.

Vì có tìm cũng không tìm được, hơn nữa con bé ở với người kia mới là tốt nhất.

Quản gia tiễn khách đi! "
Nói xong Lăng lão gia quay lưng bỏ lên lầu.

Long Mặc Uyên cũng không nán lại lâu liền nhanh chóng lái xe rời đi.
Long Mặc Uyên vẫn không từ bỏ việc tìm Nguyệt Nguyệt.

Nhưng đám người thần bí kia hành động không hề để lại chút dấu vết nào cả nên việc điều tra vẫn luôn đi vào ngõ cụt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.