Mặc dù… Quá trình cũng không tính là hoàn toàn thuận buồm xuôi gió, mặc dù là y dùng thuốc “trộm” tới, nhưng buổi tối hôm đó, hoàn toàn được coi là ký ức quý giá nhất đời này của thư ký.
Y vừa nghĩ tới, lại không kìm được hơi mỉm cười.
Ngẩng đầu nhìn lên sắc mặt tổng giám đốc rõ ràng đã đang trên bờ vực bùng nổ, vội vàng thu lại nụ cười: “Xin lỗi…”
“Vì sao lại xin lỗi?”
“Tôi… làm chuyện vi phạm pháp luật, ” Thư ký cúi đầu, cẩn thận từng li từng tí lựa chọn tìm từ, “Đây vốn là sai lầm, hơn nữa… chuyện này truyền ra ngoài đối với công ty…”
“Tôi không tức giận vì cái này.”
“Ợ… Vậy…”
Lý do tổng giám đốc thật sự tức giận… giờ phút này cũng không có cách nào nói ra, chỉ có thể thở dài: “Tôi giận vì cậu không yêu bản thân, bất kể thích đối phương cỡ nào, cũng không nên đặt mình vào trong nguy hiểm như vậy ——sau này đừng làm chuyện như thế nữa.”
Tổng giám đốc nói rất nghiêm túc.
“Hở… ừ.” Thư ký rũ mắt gật đầu.
Thư ký tưởng rằng, tổng giám đốc sẽ đuổi mình ra, hoặc sẽ không để tâm mình như trước, dù sao bản tính tổng giám đốc chính trực, ghét nhất hành vi đường ngang ngõ tắt này của y.
Song chuyện cũng không phát triển theo hướng hỏng bét như y sợ.
Tổng giám đốc vẫn dịu dàng quan tâm chăm sóc y như trước đây.
Thậm chí còn… trông y trông đến chặt hơn.
Thư ký không biết đây rốt cuộc có ý gì, mỗi ngày đều lo sợ bất an trong hạnh phúc trộm được tạm thời này.
Nhưng mà thật ra thì tổng giám đốc cũng không phức tạp như y tưởng tượng.
Sách lược của tổng giám đốc rất đơn giản:
Nếu phụ huynh của alpha của đứa bé này rất có thể cũng không biết sự tồn tại của đứa bé này, vậy hắn quyết định không khách sáo nhận lấy.
Đồng thời muốn đối xử với thư ký tốt hơn chút nữa, tốt nhất có thể không biến sắc, nhuận vật tế vô thanh đuổi alpha trong lòng thư ký ra.
*nhuận vật tế vô thanh là một câu thơ trong bài Xuân dạ hỉ vũ của Đỗ Phủ dịch nghĩa là tưới mát muôn vật mà không nghe tiếng
Dưới sự cố gắng ngầm xoa xoa của tổng giám đốc, thư ký…
Phát tình khi mang thai.
Điều này đơn giản là không thể tránh khỏi ——
Alpha y thích ở ngay bên cạnh, mỗi ngày hai tư giờ dịu dàng quan tâm chăm sóc y, xung quanh đều là mùi alpha, thậm chí buổi tối còn ngủ trong lòng tổng giám đốc…
Y cũng không phải Liễu Hạ Huệ!
Cái này vốn không phải vấn đề gì quá to tát với AO đã đánh dấu, nhưng y cũng chưa được đánh dấu, cho nên….
Bác sĩ nhận được báo cáo, đến khám bệnh tại nhà, lại đổ ập xuống tổng giám đốc mắng một trận: “Có ai chăm sóc omega thời kỳ thai nghén như cậu không? Có biết omega thời kỳ thai nghén chưa đánh dấu xuất hiện tình huống này nguy hiểm cỡ nào không? Tỉ lệ sinh non xuất huyết nhiều cao bao nhiêu không biết sao?”
Bác sĩ nghiêm cấm bọn họ tiếp xúc cơ thể tiến hành xâm nhập vào thời điểm như vậy.
Bắt buộc nhất định phải sử dụng chất ức chế omega, đợi thời kỳ nguy hiểm ba tháng đầu qua đi, mới có thể bổ sung ký hiệu.
Hơn nữa, vì để tránh các phản ứng dị ứng, chất ức chế phải dùng loại thư ký thường dùng mỗi ngày, không thể dùng tùy tiện.
Bác sĩ nói cái gì tổng giám đốc liền hứa cái đó.
Lập tức làm theo hết thảy.
Bản thân thật ra thì cũng khó chịu khắp người, nhưng cũng không để ý đến, đã đi tìm chất ức chế cho thư ký.
Nhưng chất ức chế của thư ký, là loại cao cấp điều phối dựa vào gen, phát hàng tháng theo số lượng, bây giờ tạm thời ra ngoài mua cũng không mua được.
Chỉ có thể hỏi thư ký, còn thừa lại cái nào không?
Nếu như có thì để ở đâu?
Cả người thư ký đã nóng đến hồ đồ rồi.
Yếu ớt cuộn tròn trong chăn, chịu khổ dựa vào chất khử mùi và hạ nhiệt độ vật lý.
Nghe thấy tổng giám đốc hỏi vậy, cũng không nghĩ nhiều, liền nói: “Trong nhà tôi vẫn còn.”
Nói rồi dặn dò chỗ cất chất ức chế, lại nói mật mã của khóa cửa.
Tổng giám đốc không nói hai lời, nhanh chóng lái xe đến nhà thư ký.
Nhấn mật mã mở cửa, đối diện nhìn thấy một tấm ảnh hình người to đùng.