Miên Châu loay hoay xoay tới xoay lui cánh cửa, Dạ Hàn thấy hành động ngốc nghếch của nàng liền không nhịn được cười khẽ lên một tiếng
Ngốc! Tôi khoá nó rồi, em làm gì cũng không thể thoát khỏi nó đâu?
Dạ Hàn từ đằng sau khoác tay lên, ôm bờ eo gầy guộc.
Hai người chốc chốc bị hắn đẩy ngả, lăn lộn trêи giường.
Cánh tay anh ta ôm chặt thân thể Miên Châu, cô vùng vẩy kêu than
“Thả ra, đồ biến thái!”
“Ngoan nào, hôm nay tôi rất mệt. Tôi muốn ngủ một lát” Tư Dạ Hàn nói
Miên Châu như núi lửa phun trào. Sao đàn ông lại có thể tự tiện như thế?
“Không, thả ra.”
“Cô còn nói nữa là tôi ""thịt"" cô...”. Hơi thở anh phả vào cổ.
Anh biết cô vẫn chưa thích nghi với chuyện này, nếu cô không thích anh cũng không muốn cưỡng ép.
Đúng là đồ biến thái! Câu nói của Dạ Hàn làm cô im thin thít không dám nói gì thêm sợ cô nói thêm... anh sẽ làm càng.
Miên Châu ngoan ngoãn, hiểu chuyện không nói gì thêm. Cô nằm gọn trong lòng anh, cánh tay anh thì ôm chặt lấy cô. Không hiểu sao, có anh cô lại ngủ rất ngon...
Cảm giác..có chút không quen!
....
Chiều...
Miên Châu thấy bên cạnh mình bỗng dưng trống không. Cô cũng không thấy tay Dạ Hàn ôm cô nữa. Lúc này, cô biết chắt hắn đã đi rồi..
Còn gì tuyệt hơn với lúc này nữa chứ! Ahaha
Miên Châu lõm cõm bò dậy, phóng nhanh tới cửa nhưng hắn còn cao tay hơn cô tưởng. Trước khi đi còn không quên khoá cửa...
[Gọi phu nhân xuống ăn.]
[ Vâng thưa thiết gia.]
Từ phía bên dưới, Miên Châu nghe thấy giọng Dạ Hàn nói chuyện với Tiểu A
Bước chân Tiểu A mỗi lúc càng rõ rệt tiến đến phòng cô , Miên Châu cũng không phải dạng vừa, cô nhanh trí trốn vào tủ quần áo.
Tiểu A đẩy cửa, lịch thiệp mời mọc
“Thiếu phu nhân, mời cô xuống ăn...ể ể?!?”
“Thiếu..thiếu phu nhân trốn thoát rồi.” Tiểu A hớt ha hớt hải, vội cấp báo tình hình.
Anh cùng thứ kí đi lên phòng, thấy căn phòng lộn xộn, không một bóng người..
Ha! Mèo hoang nhỏ của tôi lại nghịch ngợm nữa rồi...
Dạ Hàn thầm đoán được Miên Châu đang nấp ở xó nào, nhưng anh không muốn trực tiếp lôi kéo.. anh muốn trêu ghẹo cô một chút.
Anh ta tựa thân hình vào cửa tủ quần áo, răn đe
“Tìm cô ta. Đem về chặt xác.”
Từ trong tủ, nghe hai từ "" chặt xác"" Miên Châu rợn cả người. Người đàn ông này đáng sợ quá!
Dạ Hàn biết cô sẽ nghe thấy anh chơi tới cùng, tay anh đập mạnh vào cửa tủ, vờ tháo quát.
Sầm!
Tiếng đập của anh làm cô giật thót, tim muốn nhảy nhót ra ngoài. Miên Châu lấy hai tay bịt kín miệng cố không phát ra âm thanh.
Đoàn người ồn ào đấy cuối cùng cũng rời đi. Miên Châu đợi lâu một chút để chắc chắn bọn họ đã bỏ đi mới có thể lao ra ngoài.
Miên Châu vừa mở cửa, bóng dáng thân thuộc lại xuất hiện.
Không phải đó chứ!?! Hắn biết rồi
Anh chống tay lên cửa tủ nhìn con mèo nhút nhát co rúm cả thân. Anh cười thầm trong bụng.
“ Ahaha! Trùng..trùng hợp quá hỉ.”
Miên Châu cố ép cho bản thân nở ra một nụ cười, anh ta tìm thấy cô rồi liệu có phải cô sẽ bị Đại Cường chặt xác như lời hắn ta nói không?
Miên Châu túm lấy áo anh, hai mắt rưng rưng bảo anh
“ Ngài đừng giết tôi, tôi sẽ...”
“Sẽ ăn cơm thay ngài.”
Câu nói của cô thật ngốc hết chỗ nói. Ai lại muốn chuộc tội bằng cách ăn cơm của người khác. Đúng là một người phụ nữ ngốc nghếch!
Thấy bộ dạng của cô bây giờ, anh không nhịn được liền thơm cô một cái vào má
“Đương nhiên tôi sẽ không giết, em là để tôi sủng.”