"Haizz, thư ký Thanh Tâm à, mọi người ở đây đều biết cô là người yêu của Lệ Thiên Minh, sao cô có thể vô liêm sỉ như vậy nhỉ, vì cô mà hôn ước giữa người ta và nhà họ Trần đã bị loạn lên hết rồi!"
“Thật sự không nhìn ra được đấy, cô thực sự có bản lĩnh nhỉ, có lẽ tại vì bố mẹ đều đã chết nên bị thiếu gia giáo đúng không? Cô gái này thật là ác độc, cô Trần Dĩnh cũng thật xui xẻo mới bị cô ta làm tổn thương!"
"Nếu tôi là người nhà họ Lệ, trước khi ly hôn tôi sớm đã đuối cô ta đi rồi.
Như vậy thì bây giờ làm sao lại có chuyện phiền phức như vậy chứ!"
Những lý lẽ này liên tục lên án, bôi nhọ thanh danh cô.
Cô đã làm gì, đã nói gì để phải chịu đựng những lời này.
Tài liệu đen của Trần Dĩnh thì có liên quan gì đến cô cơ chứ.
Đường Thanh Tâm nhìn Trương Mỹ Lan đầy uất ức hỏi: "Cái gì mà hôn ước chứ? Từ đầu đến cuối đều là do bà hoang tưởng mà thôi, Lệ Thiên Minh, anh ấy chưa bao giờ thừa nhận chuyện này cả, còn nhà họ Trần cũng chẳng lên tiếng thanh minh gì, bà dựa vào gì mà nói họ đã có hôn ước với nhau chứ?"
"Ngoài tôi ra, bà biết lý do tại sao tôi buộc phải ly hôn với Lệ Thiên Minh hơn bất cứ ai khác.
Bà có cần tôi nói rõ tất cả những gì bà đã làm không? Chỉ vì tôi và Thiên Minh không muốn có con mà liền nghi ngờ tôi vô sinh còn khăng khăng bắt tôi đi bệnh viện khám.
Trương Mỹ Lan, bà đừng có quá đáng.
Tôi nhớ rất rõ những gì bà từng nói.
Không có bằng chứng chính là vu khống!"
Thấy Đường Thanh Tâm hùng hổ, Trương Mỹ Lan cũng trở nên cứng họng, không dám nói gì, bà ta liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, thấy những người khác đang xì xào bàn tán về mình.
Bà ta đột nhiên cảm thấy bất lực.
Biết bao nhiêu quý bà đang ở đây xem bà ta như trò hề, bà ta thật sự ghét sự tầm thường của mình lúc này.
“Thanh Tâm, cô sao thế?”
Ngay lúc đó Trần Dịch bước tới, anh nãy giờ vẫn luôn đứng ở một bên quan sát.
Lúc anh không có ở đó, mẹ anh ta lại ra tay gây rối.
Mặc dù Đường Thanh Tâm đã lường trước sự việc nhưng cô vẫn không khỏi cảm thấy tủi nhục.
Tiếng kêu thân thiết vang lên, mọi người đều hít một hơi, Đường Thanh Tâm cảm thấy nhẹ nhõm, quay đầu lại nhìn anh ta, nước mắt lưng tròng: "Họ nói tôi là người thứ ba đã đi phá vỡ hôn ước của em gái anh với Lệ Thiên Minh, hôn ước của hai người họ làm sao tôi có thể biết được?"
Nếu muốn nói về diễn xuất, điều quan trọng nhất trong giới thượng lưu chính là scandal, nhưng hôn ước là phải công khai, nhà họ Trần và nhà họ Lệ trước giờ chưa từng bàn về việc này rõ ràng, còn Trương Mỹ Lan bà ta cũng không ngờ rằng Trần Dịch sẽ xuất hiện ở đây, lại càng không ngờ đến việc Đường Thanh Tâm lại có quen biết với Trần Dịch!
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông không quá to, nhưng đủ để mọi người xung quanh nghe thấy.
"Em gái của tôi trước giờ chưa từng có hôn ước gì cả.
Đúng là trước đây nhà tôi với chủ tịch Thiên Minh có quen biết với nhau, nhưng tất cả đều là chuyện quá khứ.
Bà Lệ muốn mai mối, tôi thì cũng không cản được.
Tuy nhiên, tin đồn trên mạng không phải là Thanh Tâm làm.
Là do Lệ Thiên Minh đang muốn thoát khỏi sự sắp đặt của bà nên mới tự mình tải nó lên thôi, nếu bà Lệ muốn biết sự thật thì cứ đi hỏi Nhà báo Ngô sẽ rõ."
Trương Mỹ Lan nghe nói mà choáng váng.
Không ngờ, anh ta lại nói như vậy trước mặt người khác, không để lại cho bà ta chút mặt mũi nào.
Trên mặt Trương Mỹ Lan hiện rõ sự bối rối: "Trần Dịch, tôi không dám tin chuyện gì đã xảy ra với Trần Dĩnh, nhưng cậu nói đó là Thiên Minh làm.
Liệu có hiểu lầm nào không?" Rồi bà ta đảo mắt về phía Đường Thanh Tâm, chỉ tay về phía cô: “Nhất định là cô ta đã qua mặt tất cả chúng ta, Trần Dịch, cậu đừng để bị cô ta lừa, người phụ nữ này ngay từ đầu đã thèm muốn tài sản nhà họ Lệ rồi.
Gia đình chúng tôi bỏ ra biết bao nhiêu tiền cho cô ta, một chiếc mặt dây chuyền của bà già cũng có giá hàng tỷ đồng!"
Ngụ ý nói Đường Thanh Tâm là một cô gái rác rưởi, chuyên dùng tình để đổi tiền, nói xong thì lùi xa Đường Thanh Tâm, cô chỉ biết bật cười, Trương Mỹ Lan chỉ muốn chặn đường lui của cô, để cô không còn bất kỳ chỗ đứng nào ở đây nữa.
Nhưng Trần Dịch không quan tâm, anh nhìn Đường Thanh Tâm bằng ánh mắt trìu mến: "Thanh Tâm là bạn gái của tôi, tôi yêu cô ấy, cho dù cô ấy trước đây đã trải qua những gì, tôi sẽ chấp nhận mọi thứ.
Còn bà Lệ, tôi nhắc nhở bà, không phải là do Thanh Tâm không buông tay mà là do Lệ Thiên Minh không buông tha cô ấy.
Loại đàn ông như vậy nhà họ Trần cũng không cần".
Trương Mỹ Lan tái mặt vì tức giận, rồi đột nhiên chỉ tay vào phía sau họ, hét lên: “Thiên Minh".
Hàn Gia Tuệ đưa Lệ Thiên Minh đến giữa sảnh, anh nhìn xung quanh, thấy Trần Dịch và Đường Thanh Tâm, anh cười nói: “Trần Dịch và Đường Thanh Tâm ở bên nhau sao?"
“Bà Tuệ, chỗ này là sân nhà của bà.
Trên sân nhà của bà lại có người vu khống bạn gái tôi.
Bà nói nên làm thế nào đây?"
Giọng nói lạnh lùng của Trần Dịch khiến Hàn Gia Tuệ sững sờ trong giây lát: “Sao lại thế, mọi người đều là bạn, chắc chắn là có hiểu làm gì đó thôi, tôi nghĩ Thư ký Thanh Tâm chắc cũng không để tâm đâu, đúng không?"
"Chuyện gì thế, mẹ à, tại sao mẹ lại ở đây?"
“Thiên Minh à, mẹ".
Trương Mỹ Lan không biết phải nói gì, có Trần Dịch đang đứng trước mặt, bà ta cũng không dám nói càn.
Lệ Thiên Minh nhìn Đường Thanh Tâm, ánh mắt sắc bén dò xét qua lại giữa mẹ mình và cô, cuối cùng anh nhìn thẳng vào mặt cô hỏi: "Thư ký Thanh Tâm, cô nói đi".
Đường Thanh Tâm nhìn Trần Dịch, sau đó lại nhìn Lệ Thiên Minh: "Anh Minh, anh hãy để tôi từ chức đi.
Nếu cứ tiếp tục ở lại, có lẽ bà Lan đây sẽ tạt nước bẩn vào mặt tôi mất.
Tôi chỉ là một nhân viên nhỏ nhoi mà thôi”.
Giả vờ đáng thương, ai mà không biết chứ? Nhưng Đường Thanh Tâm thực sự đã bị bà ta biến thành trò đùa rồi, Trương Mỹ Lan đã tự biến mình thành một người sùng bái tiền bạc độc ác, bà ta cũng muốn kéo con trai mình theo.
Người đàn ông không nói gì, chỉ kéo Trương Mỹ Lan ra cửa, sau khi bỏ lại một câu nói không cần nghe lời, liền biến mất ở trước mặt mọi người.
Đường Thanh Tâm nhìn Hàn Gia Tuệ, người phụ nữ này vừa đưa hai người Lệ Thiên Minh đi.
Lâu như vậy mới xuất hiện, Trần Dịch tình cờ đến chỉ để giải khuây vậy mà bị cuốn vào chuyện này.
Cô thật sự không muốn nghĩ về điều đó.
Cô chỉ hy vọng rằng cô có thể bảo vệ mạng sống của mình một cách khôn ngoan trong trận chiến này.
Lúc này, cô một khắc cũng không muốn ở lại, liền trực tiếp đưa Trần Dịch ra ngoài, thấy Lệ Thiên Minh đang tranh cãi với Trương Mỹ Lan ở cửa, cô mở điện thoại gửi báo cáo từ chức cho Lệ Thiên Minh, không đợi email trả lời, cô ấy trực tiếp rời đi.
Tham dự bữa tiệc tối nay, cô biết thế nào cũng sẽ có chuyện xảy ra, chỉ là không ngờ nó lại khiến cô từ chức.
“Vừa rồi cô quyết định đúng lắm, tôi hoàn toàn ủng hộ cô".
Giọng của Trần Dịch vang lên từ phía sau, Đường Thanh Tâm mỉm cười: “Từ nay về sau tôi phải nương nhờ vào anh rồi.
Tôi không muốn bị nói là tình nhân của anh, Trần Dịch, anh giúp tôi chứ?"
"Là cô đã giúp tôi mới đúng chứ, Thư ký Thanh Tâm, sự hợp tác của chúng ta lại tiếp tục có hiệu quả rồi".
Đưa tay nhấc cằm cô, Trần Dịch đưa mặt lại gần đôi môi đỏ mọng của cô: "Thanh Tâm, tôi chỉ thích cái cách mà cô chọc giận bọn họ! Khác hẳn với cô thường ngày, rất thú vị.
Vừa rồi xem thái độ của cô đối với Lệ Thiên Minh và bà già đó, tôi thực sự bị mê hoặc mất rồi”.
Nghe vậy Đường Thanh Tâm sửng sốt, phản ứng của anh ấy khiến cô sợ hãi, mặc dù ngoài mặt là bạn gái của anh ấy, nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng lên giường với anh ấy.
Hơn nữa, Đường Thanh Tâm hoàn toàn không có cảm giác với anh ấy, ở với anh ấy chỉ là lợi dụng nhau.
Trần Dịch biết rõ điều này, anh cũng hiểu rằng cô không thể từ bỏ một mối quan hệ nhanh như vậy để có thể bắt đầu lại một mối quan hệ khác, chuyện này cũng không có trách cô, đối với Trần Dịch cũng không công bằng.