Lệ Thiên Minh phản đối, hơn nữa là cật lực phản đối, thậm chí còn để Mai Chi rời khỏi nhà họ Lệ, Trương Mỹ Lan thấy thái độ của anh kiên quyết như vậy, chỉ có thể từ bỏ.
Bà ta chỉ ngồi một bên không ngừng nói, "Con có biết Đường Thanh Tâm đang làm gì không? Côi ta đi làm, quản lý của Augustus cái gì đó, cô ta là con dâu nhà họ Lệ, làm sao có thể xuất đầu lộ diện đi làm ở một công ty khác cơ chứ? Đi làm áp lực lớn như vậy, làm sao có thể thuận lợi mang thai được, Thiên Minh, cô ta không hiểu con phải nhắc nhớ cô ta, đừng có vì muốn phô trương thể diện của một người phụ nữ độc lập mà không quan tâm đ ến cơ thể".
“Mẹ và bà nội ngóng trông có cháu bế lâu như vậy rồi, cô ta thì tốt rồi lại trực tiếp chạy đi làm, đây không phải là đang đùa giỡn sao? Có phải là không muốn sinh con không? Không muốn sinh thì nói thẳng, đừng có làm lỡ mất chuyện người khác sinh con, có bao nhiêu người phụ nữ muốn làm mẹ của con cháu nhà họ Lệ, mẹ còn không thèm để ý tới cô ta! "
Lệ Thiên Minh đã hoàn toàn bị đánh bại bởi sự cằn nhằn của mẹ mình, anh vội vàng uống canh mà bà ta đưa tới rồi bỏ đi, nhưng Trương Mỹ Lan đã túm lấy anh, không buông, "Thiên Minh, đừng trách mẹ, mẹ cũng là vì tốt cho con, con nghĩ kỹ tình hình của nhà chúng ta đi, mẹ không thể không có mặt mũi nào xuống gặp cha con!"
Lệ Thiên Minh cảm thấy toàn thân nhẹ như không, chân không có lực, đầu có chút choáng váng, muốn nói, nhưng lại không nói ra được.
“Mai Chi, nhanh lên".
Trương Mỹ Lan vội vàng gọi Mai Chi và đỡ Lệ Thiên Minh vào trong phòng, đóng cửa lại, dặn dò cô ta.
"Cơ hội cho cô rồi, chỉ còn xem may mắn của cô thế nào, nếu như có thể một lần mà đậu, cô biết, tôi sẽ cho cô thứ tốt nhất! "
"Có thể cho tôi kết hôn với Lệ Thiên Minh không?"
Đôi mắt của Mai Chi sáng lên, như thế sau lần này cô ta thực sự có thể bay lên cành cây và trở thành một con phượng hoàng.
Không để ý đến vẻ khinh thường trong mắt Trương Mỹ Lan, cô ta bị đẩy vào, "Chỉ cần cái bụng của cô biết nắm lấy thời cơ, muốn gì cũng được."
Những lời này khiến Mai Chi yên tâm, cô ta thất thần, c ởi quần áo và lao về phía trước.
Ngồi trong phòng làm việc, Đường Thanh Tâm luôn cảm thấy tim mình đập nhanh hơn, tim đập thình thịch, như sắp có chuyện gì xảy ra, cô gọi cho Lệ Thiên Minh, nhưng giọng của Trương Mỹ Lan khi kết nối đã vang lên.
"Thiên Minh hiện tại không rảnh, nếu như cô muốn tìm nó thì đích thân đến bệnh viện mà xem đi!"
Nói xong cúp điện thoại, Đường Thanh Tâm nhíu mày, Trương Mỹ Lan là có ý gì? Đến bệnh viện?
Cô vốn dĩ muốn tới đó xem, chỉ là công việc thực sự quá bận, vừa mới đứng dậy đã bị công việc kéo bước chân lại, không thể mặc kệ.
Đợi sau khi làm xong mọi việc, nhanh chóng chuẩn bị tan sở nên trực tiếp về nhà, nhưng Mai Chi không có ở nhà, Lệ Thiên Minh cũng không, trong lòng dấy lên một dự cảm xấu, cô quay đầu chạy nhanh đến bệnh viện.
Trong phòng, Mai Chi che mặt khóc, trong khi Lệ Thiên Minh ở một bên nhìn mẹ mình với vẻ mặt tàn nhẫn.
"Không phải đã hứa cho chúng con một năm sao? Bây giờ lại làm ra loại chuyện này còn muốn đổ lên đầu con?"
Mai Chi khóc lóc nhìn anh, lập tức quỳ xuống ôm chân anh.
"Ông chủ, tôi trong sạch, anh không thể nói tôi như vậy, một cô gái như tôi đi theo anh, anh không thể làm như vậy được!"
"Đúng vậy, Thiên Minh, mẹ đã ký thỏa thuận với cô ấy, không thể chơi xấu như vậy".
Trương Mỹ Lan ở một bên phụ hoạ, bà ta thực sự là không còn giữ mặt mũi gì, hung hăng liếc Mai Chi một cái, thực sự là vô dụng, đến lúc nào còn khóc, khóc cái gì chứ? Đều là do bản thân cô ta vô dụng, đến một người đàn ông cũng làm không xong!
Bà cụ ngồi sang một bên, lại rất bình tĩnh, "Bà thấy cháu là muốn bà chết sớm phải không? Cô bé này thân thể trong sạch, có rồi sẽ nói có rồi, thế gia vọng tộc có tình nhân không phải là chuyện rất bình thường sao?"
Mấy người khóc lóc cãi cọ, Lệ Thiên Minh hoàn toàn không nói nên lời, đây là mẹ ruột của mình, đã tính hết lên đầu anh rồi!
Khi Đường Thanh Tâm đ ến nơi, có thấy Mai Chi đang khóc định đập tường tự tử, khi nhìn thấy quần áo xộc xệch của Mai Chi và Lệ Thiên Minh, toàn thân run rẩy, một lúc sau cô mới hiểu ra mọi chuyện.
"Thanh Tâm, sao em lại ở đây?"
Lệ Thiên Minh lo lắng bước đến và choàng tay qua vai cô, Mai Chi chạy đến và quỳ xuống trước mặt cô, "Bà chủ, chị phải làm chủ cho tôi, cơ thể của tôi đã giao cho ông chủ rồi, nếu như không để tôi ở lại tôi chết mất".
Đường Thanh Tâm liếc nhìn người phụ nữ trên mặt đất, nhìn Trương Mỹ Lan nâng cô ta lên để an ủi, cái gì mà cô gái tốt cơ chứ, nếu cô ta thực sự muốn chết, thì cô ta đã chết từ lâu rồi.
Tại sao lại diễn như vậy? Thực sự tưởng rằng mình là thánh nữ sao?
Lệ Thiên Minh đang sắp tức giận, Đường Thanh Tâm ngăn anh lại nở nụ cười, “Bảo cô đi? Ai dám bảo cô đi? Cô nhất định không được đi, nếu không Thiên Minh trên lưng sẽ phải gánh tội hiếp ***.
Tôi nhất định sẽ cho cô một công đạo!"
Quay đầu đối mặt với Lệ Thiên Minh, "Ông xã, chuyện gì vậy?"
Ngay khi Lệ Thiên Minh chuẩn bị nói, Trương Mỹ Lan đã chạy đến cắt lời anh, "Công đạo cái gì, tôi làm chủ để Mai Chi ở lại, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm về những sai lầm của Thiên Minh!"
"Mẹ nói đúng, nếu làm sai thì phải chịu trách nhiệm, nhưng không phải là chịu trách nhiệm như vậy."
Đường Thanh Tâm lấy điện thoại di động ra gọi cho cảnh sát, nói rằng có người đã hiếp ***, yêu cầu cảnh sát đến trực tiếp bệnh viện để bắt người đó.
“Vừa hay ở đây là bệnh viện.
Cô bị c**ng hi3p rồi.
Đợi khi cảnh sát đến, cùng bọn họ đi làm kiểm tra, tôi sẽ không bênh vực Lệ Thiên Minh".
"Ông xã, chuyện anh làm thì phải nhận, nhưng anh không làm, em báo cảnh sát cũng sẽ điều tra ra manh mối sẽ không vu oan cho anh, nếu như là có người hạ thuốc, em sẽ tố cáo người đó tội phỉ báng cộng thêm uy hiếp phá hoại danh dự của người khác, để người đó không còn mặt mũi nào nữa mà trở về ".
Đường Thanh Tâm nghiêm mặt trách mắng, Mai Chi hoảng sợ, bà cụ chống nạng gõ vào đầu giường, "Đường Thanh Tâm, trong mắt cô còn có tôi không? Còn báo cảnh sát, cô là muốn khiến nhà họ Lệ mất mặt sao?"
“Không phải cháu đã làm bẽ mặt nhà họ Lệ mà là bọn họ, cả một nhà tính kế con trai và cháu trai mình, trong lòng các người lẽ nào không có một chút liêm sỉ nào sao? Tôi thực sự không thể nghĩ được, các người ngoài Lệ Kình còn có cái gì, hai là có vị trí người thừa kế? Nhất định phải có một đứa con, khiến cháu và Lệ Thiên Minh trong lòng rất ngột ngạt rồi.
Rõ ràng là đang điều trị rồi, rõ ràng là có kết quả rồi, các người không đợi được lại làm ra chuyện này thì phải gánh chịu hậu quả!"
"Thanh Tâm! Đừng nói nữa."
Lệ Thiên Minh không thể chịu được nữa, ngăn Đường Thanh Tâm không để cô nói, Đường Thanh Tâm không chịu nghe theo, tiếp tục: "Cháu đã cùng anh ấy cùng đi qua bao nhiêu chuyện như vậy, bây giờ không dễ dàng gì mới có thể ở bên nhau,các người làm ra một Mai Chi, còn mang thai hộ, nực cười làm sao, đường đường là vợ của chủ tịch Lệ Kình mà lại phải mang thai hộ, tôi lập tức vạch trần chuyện này với giới truyền thông bên đó, để tôi xem là ai xấu mặt! "
"Về phần cô, không phải muốn chết sao? Đi đi, bên kia chính là cửa sổ, ở đây là tầng mười, nếu như cô nhảy xuống, nhất định sẽ chết.
Nếu không, tôi sẽ nuôi cô cả đời này!"
Chỉ vào cửa sổ, rồi nhìn Mai Chi, lớn tiếng quát cô ta, Mai Chi sợ đến mức không dám khóc nữa, nhìn thẳng vào cô không dám nói, Trương Mỹ Lan càng tức giận không nói nên lời.
"Đường Thanh Tâm, cô thật quá đáng.
Nhà họ Lệ không phải gia đình người bình thường.
Lúc đầu cô gả đến đây là tôi đồng ý, nhưng không ngờ cô lại không có khả năng sinh con, nếu không tôi nhất định sẽ không đồng ý.
"
Bà cụ thở dài, thật sự khiến Đường Thanh Tâm cảm thấy rất đau lòng, đối mặt với một bà cụ như vậy, cô không thể lớn tiếng, nhưng cũng không thể tha thứ.