Tổng Tài Xấu Xa Cảm Phiền Tránh Ra

Chương 37: 37: Hai Kết Quả




Đường Tuyết Mai nhìn xuống người phụ nữ thê thảm bên dưới, khóe miệng nhếch lên: "Đường Thanh Tâm, đừng trách tôi lòng dạ tàn nhẫn ác độc, thật sự là do cô không có nhãn lực nhìn thấu.

Hãy nhớ rõ lời bố nói, nếu không tôi sẽ dùng thủ đoạn đấy!"
Ánh mắt hung ác của cô ta khiến cả người Đường Thanh Tâm run lên, nghĩ đến việc mẹ đang ở trong tay bọn họ, Đường Thanh Tâm lại sợ hãi.

Cô cố nén tức giận đứng thẳng lên, Đường Thanh Tâm van xin bọn họ: "Đừng làm tổn thương mẹ tôi, nếu không tôi thà chết chứ không chịu hợp tác với các người đâu, người thừa kế nhà họ Lệ cũng sẽ không bao giờ chui ra từ trong bụng cô!"
Đường Thanh Tâm quay lưng bỏ đi trong nước mắt, cô cảm thấy vô cùng khó chịu, nhất định cô phải biết được mẹ mình đang ở đâu, nếu rơi vào tay bọn họ thì sẽ không có kết cục tốt.
Dù sao mẹ và ông ta vẫn là vợ chồng, một khi bị chẩn đoán bệnh tâm thần thì sẽ không có cách nào ly hôn được.

Nếu không Đường Thanh Tâm đã yêu cầu mẹ cô làm thủ tục từ lâu, bây giờ Đường Quốc Cường chuyển mẹ đến bệnh viện với tư cách là vợ chồng, cô cũng không còn lựa chọn nào khác.
Khi trở về biệt thự đã là buổi tối, Lệ Thiên Minh vẫn chưa trở về.

Đối mặt với dáng vẻ chật vật và gương mặt sưng đỏ của Đường Thanh Tâm, bà Diệp rất kinh ngạc nhưng cũng không hỏi nhiều.

Chuyện của chủ nhà không phải là chuyện người giúp việc nên tò mò, thế nhưng bà ấy vẫn luộc trứng để giảm sưng cho cô.
Đường Thanh Tâm nghẹn ngào khóc nức nở trên giường.

Tại sao chứ? Cô hận thân phận, hận xuất thân của mình, rõ ràng cô là một đứa trẻ sinh ra trong một gia đình hợp pháp như thế, vậy mà lại bị ngược đãi như vậy.

Lần đầu tiên Đường Thanh Tâm nghi ngờ cuộc sống của mình, nhà họ Đường có dụng ý khó lường muốn leo lên thân phận cao, Đường Tuyết Mai coi trọng địa vị bà chủ nhà họ Lệ chắc chắn sẽ không bao giờ từ thủ đoạn.
Thay vì để Đường Tuyết Mai mang thai con rồi kiêu ngạo hung hăng, tốt hơn hết là tự mình sinh ra một đứa trẻ, để người mẹ này còn có chỗ dựa vào.
Đường Thanh Tâm cười khổ, cô đã trở nên keo kiệt như vậy từ khi nào, muốn mẹ con giàu sang, ở thời đại này mà còn có ý nghĩ ngu ngốc như vậy.
"Cốc cốc cốc!"
Tiếng gõ cửa làm đứt quãng dòng suy nghĩ của Đường Thanh Tâm, bà Diệp cầm hai quả trứng bước vào: "Thưa cô, đây là cho cô giảm sưng, những loại thuốc này là thuốc bôi bên ngoài".
"Cảm ơn bà, tôi không sao.

Tối nay tôi không muốn ăn cơm nữa, Lệ Thiên Minh có nói khi nào về không?"
Bà Diệp lắc đầu, đặt trứng và thuốc xuống rồi lập tức đi ra ngoài, trả lại căn phòng cho cô.

Nhìn đôi mắt đỏ hoe, tám mươi phần trăm là muốn ở một mình, có trời mới biết bây giờ Đường Thanh Tâm muốn nói hết những suy nghĩ của chính mình ra như thế nào, nhưng bên cạnh cô còn không có một ai để nói chuyện.
Lăn một quả trứng ấm lên mặt, dưới sự k1ch thích của nhiệt độ, cơn đau bừng lên khiến cô muốn khóc.

Mất một lúc lâu sau mới quen được, Đường Thanh Tâm nhìn mình trong gương, cô cảm thấy mình thật vô dụng, ngay cả mẹ cũng không thể bảo vệ được, rốt cuộc cô có phải là một đứa con gái ngoan hay không?
Nước mắt không ngừng tuôn rơi, cô vội vàng lau đi.

Nếu như Lệ Thiên Minh trở về nhìn thấy thì nhất định sẽ hỏi cô, có nên nói chị gái muốn có con với anh không? Nói với anh rằng cô không biết có nên đồng ý hay không sao?
Có khi Lệ Thiên Minh lại nghiền nát mình ra trước thì sao?
Đường Thanh Tâm lấy lại tinh thần, mở nắp lọ thuốc lấy ra một loại thuốc mỡ dạng gel từ bên trong ra nhẹ nhàng lau lên má.


Cảm giác sảng khoái lập tức thả lỏng toàn thân, nhìn lọ thuốc không có tên nhưng tác dụng rất tốt.

Thật đáng ngạc nhiên, chỉ một lát là không còn cảm giác đau nữa.
Chắc là lúc anh trở về thì có thể giảm sưng rồi nhỉ?
Cô vội vàng đi tắm rồi buông lỏng mình, hơi nước bốc lên bao trùm lấy cả người cô, hàng mi ướt đẫm không phân biệt được là nước mắt hay nước lạnh.

Hơi nước phủ lên gương một lớp sương mù, Đường Thanh Tâm nhìn mình mơ hồ trong gương, nở một nụ cười nhạt nhẽo.
Cô thực sự rất thê thảm.
Cô ra khỏi phòng tắm, mở tủ, lướt ngón tay qua một dãy quần áo, cuối cùng chọn được chiếc áo sơ mi trắng của người đàn ông.

Chiều dài chỉ qua bờ mông, đôi chân thon dài trắng nõn không chút tì vết, đôi mắt ngấn nước chảy dài một dòng lệ trông rất đáng thương.
Khịt khịt mũi, Đường Thanh Tâm cố nén nước mắt vào trong.
Không cần biết đêm nay khi nào Lệ Thiên Minh về, anh đều có thể nhìn thấy dụng ý mình ăn mặc như vậy là gì, đơn giản chỉ có hai kết quả.

Một là nhào tới ăn mình, như vậy rất có thể mình sẽ mang thai đứa con, đêm nay là ngày rụng trứng của cô.
Hai là căm ghét mình, mạnh tay hất cô ra, sau đó việc sắp xếp cho Đường Tuyết Mai sẽ hoàn toàn hợp lý.


Đường Thanh Tâm cảm thấy mình thật buồn nôn, nhưng nếu không làm như vậy thì người nhà họ Đường sẽ không cho mẹ trở về.

Có mục đích, đây là lần đầu tiên Đường Thanh Tâm muốn leo lên giường với Lệ Thiên Minh.

Nếu Lệ Thiên Minh thích mình như vậy thì nhờ anh giúp tìm ra tung tích của mẹ là được.
Chỉ là cô cũng không biết khả năng này lớn đến mức nào.
Nằm trên giường hồi hộp chờ đợi, chín giờ màn hình điện thoại tự nhiên sáng lên, cô bật dậy mở màn hình.

Tiếng cười điên cuồng của
Đường Tuyết Mai và tiếng hét thảm thiết của mẹ cô vọng ra từ bên trong.

Cả người Đường Thanh Tâm lập tức không ngừng run lên, con thú này!
"Đường Thanh Tâm, tôi cho cô ba ngày để chuẩn bị trước, nếu không mẹ cô sẽ không còn sống mà trở về đâu!"
Đường Tuyết Mai gửi cho cô một đoạn video, Đường Thanh Tâm run lên, nước mắt lại rơi xuống, cô cắn chặt môi dưới không dám phát
ra tiếng.

Lúc này có tiếng xe ô tô vào cổng, Đường Thanh Tâm nhanh chóng thu dọn đồ đạc, nằm trên giường giả bộ đang xem ti vi, chờ người đàn ông tới.
Nhấc chân đi vào biệt thự, bà Diệp chào hỏi rồi cầm lấy áo khoác của anh, Lệ Thiên Minh nhìn lên lầu hỏi: "Hôm nay cô chủ đi đâu?"
"Tôi không biết, chỉ nhận một cuộc điện thoại vừa chạy ra ngoài, đến tối mới trở về mà hai mắt đỏ hoe, trên mặt còn giống như bị người ta đánh".
Trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên một tia nghiêm nghị độc ác, ai dám có gan đánh người phụ nữ của anh như vậy? Một người phụ nữ anh mua cả ba mươi lăm tỷ đồng về, một bàn tay chính là mấy tỷ, chẳng lẽ người này không muốn sống nữa sao?
Nhấc chân lên lầu đi thẳng vào phòng, Đường Thanh Tâm nghe thấy tiếng bước chân thì lập tức vội vàng đắp chăn giả vờ ngủ.


Người đàn ông đẩy cửa đi vào, nhìn thoáng qua đã thấy người nằm trên giường.
Người dưới lớp chăn bông mỏng manh loáng thoáng lộ ra một phần bắp chân không bị quần áo che đậy, cổ áo lộ ra trên người rõ ràng không phải áo sơ mi của cô, đôi lông mi dài của cô khẽ run lên, vết đỏ trên mặt vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Lệ Thiên Minh hơi nheo mắt lại, anh duỗi ngón tay xuống vuốt má cô.

Đường Thanh Tâm cảm thấy ngứa ngáy trên mặt, lông mi run rẩy càng nhanh thêm.
"Đừng giả vờ nữa!"
Giọng nói từ trên đỉnh đầu truyền đến, người phụ nữ thấy anh nhìn thấu chính mình nên chỉ có thể mở to hai mắt, cố ý làm bộ vừa tỉnh lại dụi dụi chớp mắt một cái: "Anh đã về rồi à, ăn cơm chưa?"
"A!"
Thế mà Lệ Thiên Minh lại xốc chăn của cô lên, ngồi ở trên giường.

Chiếc áo sơ mi không che được bờ m ông căng mịn của cô, lộ ra qu@n lót màu đen.

Cổ họng của người đàn ông buông lỏng, anh vươn tay nâng cằm cô rồi hôn lên.
Đường Thanh Tâm run rẩy, trong lòng bối rối không thôi, nhưng nghĩ đến mẹ mình thì lại hạ quyết tâm đưa tay để lên cổ anh, chỉ cần Lệ Thiên Minh không ghét mình là được rồi.
Rõ ràng hôm nay người phụ nữ này rất kỳ quái, khi cô vừa đặt tay lên cổ, Lệ Thiên Minh đã tỉnh táo lại ngay lập tức.

Anh buông môi cô ra, hai mắt nhìn thẳng vào cô, thấy cô đang dựa trong lòng mình không ngừng run rẩy.
"Ai đánh cô?"
Đường Thanh Tâm ngơ ngác một chút, nhưng cũng không trực tiếp trả lời mà chỉ hỏi: "Lệ Thiên Minh, nếu có một ngày nào đó tôi rời xa anh vì lý do không thể nói thì anh sẽ như thế nào?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.