Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 101: Chương 100





Lạc Hiểu Nhã phát hiện mình thật sự chẳng thể làm gì được anh, đành dừng mấy động tác vô dụng, thở phì phò từng hơi, hung hăng trừng
mắt liếc anh một cái: “Anh nói đi, tôi cũng muốn nghe xem anh muốn nói cái gì!”.

Hoắc Tùng Quân nhìn thẳng vào cặp mắt đào hoa xinh đẹp tràn đầy giận giữ của cô, sờ sờ cái mũi, giải thích nói: “Anh cũng mới biết được mẹ tôi đến tìm em, thật ra là thế này, trước đó mẹ có đến công ty tìm anh, bảo anh rời xa em, anh từ chối, cho nên bà ấy mới đến tìm em.

Hiểu Nhã, em yên tâm, sau này hai chúng ta ở bên nhau, anh sẽ không để bà ấy đến quấy rầy em”.

“Anh nói đúng là rất êm tại nhỉ.” Lạc Hiểu Nhã cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Hoắc Tùng Quân: “Đây không phải là lần đầu tiên, lúc trước khi tôi và anh kết hôn, mặc dù không có ở chung một chỗ, nhưng mà mỗi lần bà ấy gọi điện thoại tới đều sẽ nhục mạ tôi, ròng rã suốt ba năm, anh có biết chuyện này không?”
“Anh biết” Hoắc Tùng Quân cúi đầu xuống, ánh mắt thương tiếc nhìn CÔ.


Lạc Hiểu Nhã rất kinh ngạc với câu trả lời của anh: “Anh vậy mà có biết?”
Ba năm ấy, cô sợ gây thêm phiền phức cho Hoắc Tùng Quân nên chưa từng than thở với anh một lời nào, sao Hoắc Tùng Quân lại biết được?
“Sau khi em bỏ đi, anh vẫn luôn sai người tìm kiếm em trong dòng sông, sau khi trở về lại phát hiện mẹ anh và An Bích Hà ném hết toàn bộ đồ vật của em, anh tìm mãi cũng không thể tìm về được bất cứ thứ gì, đến phòng ăn lấy đồ đạc còn lại của em, bao gồm cả điện thoại di động của em”
Hoắc Tùng Quân nói, nhớ tới thứ mà anh nhìn thấy trên điện thoại di động, mắt anh tràn đầy rét lạnh.

Vô số tin nhắn chữ, tin nhắn giọng nói, còn có cả ghi âm điện thoại, toàn bộ đều là chứng cứ mẹ Hoắc ghét bỏ và nhục mạ Lạc Hiểu Nhã.

Ròng rã ba năm anh đều không có phát hiện ra, đến khi Lạc Hiểu Nhã rời đi anh mới biết được những thứ này.

Những tin nhắn này giống như là một bàn tay hung hăng và trên mặt của anh.

Hoắc Tùng Quân vẫn luôn biết mẹ Hoắc không ưa Lạc Hiểu Nhã, từ ngày anh cưới cô trở đi, anh liền mang theo Hiểu Nhã rời khỏi nhà họ Hoắc, tự cho là chỉ cần ngăn cách cô và mẹ mình nghĩa là đã có thể giúp cô tránh được bắt bẻ và chỉ trích của mẹ Hoắc.

Nhưng mà anh đã sơ xuất, hiện nay nền thông tin phát triển thịnh vượng, đâu phải không gặp mặt là có thể bình yên không cần lo lắng, Mẹ Hoắc có quá nhiều thủ đoạn có thể lấy được phương thức liên lạc của Hiểu Nhã.

Hốc mắt Lạc Hiểu Nhã hơi đỏ lên, giọng nói mang theo nỗi nghẹn ngào nhàn nhạt: “Thế thì Hoắc Tùng Quân, anh cho rằng đã có loại trải nghiệm này rồi, tôi còn dám ở bên cạnh anh nữa sao?”

Vẻ mặt của Hoắc Tùng Quân kinh ngạc, cúi thấp đầu xuống, trên dưới cả người đều lộ ra vẻ luống cuống và đau khổ.

“Hiểu Nhã, anh.

Anh sẽ không để cho cô ta làm phiền em nữa..” Anh nói, rồi tiến lên một bước, ngón tay nhẹ nhàng xoa lên mặt của cô, giọng nói có chút run rẩy: “Em đừng từ chối anh nhanh như vậy có được không, anh chỉ cần một cơ hội.”
Anh còn chưa kịp nói xong câu này thì đột nhiên nghe thấy một tiếng “Răng rắc” trong phòng, cửa phòng tắm được mở ra.

Lâm Bách Châu quấn khăn tắm, để trần nửa người trên đi đến, vừa lau tóc bằng khăn mặt vừa hỏi: “Hiểu Nhã, có phải quần áo của anh được đưa đến hay không?”.

Lạc Hiểu Nhã cũng có chút kinh ngạc, còn chưa kịp nhìn một chút thì một đôi tay lớn đã che kín đôi mắt của cô.

Vẻ mặt của Hoắc Tùng Quân u ám, đôi mắt hơi nheo lại, mỗi một miếng da thịt trên mặt đều nói rằng anh không vui: “Sao anh lại tắm rửa ở chỗ này?”.


Lâm Bách Châu chậm rãi vươn vai duỗi người của mình, anh ta vừa mới tắm rửa xong, trên người vẫn còn hơi nước, ánh nắng chiếu vào da thịt màu mật ong chợt xuất hiện ánh sáng rực rỡ giống như gấm vóc mà chạy dọc theo cơ bắp, mê hoặc người ta.

Anh ta chú ý đến vẻ mặt phẫn nộ của Hoắc Tùng Quân, khóe môi cong cong lên, nhẹ giọng mà nói: “Tổng giám đốc Hoắc thông minh như vậy, sao không thử đoán một chút xem”
Nam đơn nữ chiếc cùng ở chung trong một cái phòng thì còn có thể đoán là làm gì chứ?
Ngón tay của Hoắc Tùng Quân co rút lại, ôm cả người Lạc Hiểu Nhã vào trong lồng ngực.

Trong lòng của anh biết rất rõ, giống như Lạc Hiểu Nhã đã nói vậy, thù lớn của cô còn chưa báo, vốn không thể nào sa vào mấy chuyện tình yêu nam nữ này được, Lâm Bách Châu cố ý nói như vậy chính là để chọc tức anh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.