Trong một lần phỏng vấn cuối cùng, Lạc Hiểu Nhã trả lời câu hỏi của người phỏng vấn bằng mười hai phần sức lực, cô có thể nhìn ra được người phỏng vấn vô cùng hài lòng về cô, thậm chí lúc chuẩn bị tuyển dụng cô ngay tại chỗ.
Có người đi đến, nhẹ nhàng nói một câu ở bên tai của người phỏng vấn.
Ánh mắt của người phỏng vấn lập tức thay đổi, đáng tiếc mà nhìn thoáng qua Lạc Hiểu Nhã: “Thật xin lỗi, cô không quá phù hợp với tiêu chuẩn tuyển dụng của chúng tôi”
Cuối cùng Lạc Hiểu Nhã cũng cảm thấy không đúng lắm.
Ngón tay của cô siết chặt lại, đôi mắt hoa đào căng bóng nhìn chằm chằm vào người phỏng vấn: “Ngài có thể nói cho tôi biết là phương diện nào của tôi không phù hợp với tiêu chuẩn tuyển dụng được không?”
Người phỏng vấn mở sơ yếu lý lịch ra, lựa chọn nửa ngày, cuối cùng ấp a ấp úng nói: “Sau, sau khi cô tốt nghiệp không có kinh nghiệm làm việc gì, công ty của chúng tôi yêu cầu ít nhất phải có kinh nghiệm ba năm trong nghề”.
Hay lắm, lý do này quả thật là được.
Lạc Hiểu Nhã tuyệt vọng luôn rồi, vẻ mặt bình thản mà gật gật đầu, đứng ở trước cửa sổ ngay cổng công ty hung dữ nhổ một bãi nước bọt.
Cô không ngờ thậm chí ngay cả công việc mà mình cũng không tìm được nữa.
Lúc đầu Lạc Hiểu Nhã còn tràn đầy lòng tin, nhưng sau khi trải qua một loạt đả kích thì có chút ủ rũ, nếu tiếp theo còn như vậy nữa thì đừng nói là đánh đổ An Bích Hà, chỉ e là ngay cả người bên cạnh của An Bích Hà cô cũng không thể đụng đến được.
Qua không bao lâu sau lại có một người từ trong công ty đi ra, Lạc Hiểu Nhã biết anh ta, trước đó họ đã ngồi chung một chỗ khi ngồi đợi phỏng vấn.
Sau khi người kia đi ra ngoài thì lập tức gọi điện thoại cho người nhà: “Mẹ, con đã thông qua phỏng vấn rồi, thứ hai sẽ nhận chức..”
Ánh mắt của Lạc Hiểu Nhã cứng lại, người này là sinh viên vừa mới tốt nghiệp, cũng không có chút kinh nghiệm làm việc nào, bất kể là so sánh từ phương diện nào thì cũng đều kém hơn cô.
Cô không nói hai lời mà xông thẳng vào trong công ty, nhìn thấy người phỏng vấn đang cầm sơ yếu lý lịch của cô trên tay đi ra khỏi phòng họp.
Lạc Hiểu Nhã vội vàng tiến lên, lo lắng mà giữ chặt cánh tay của anh ta: “Xin đợi một chút!”.
“Sao cô còn ở lại đây?” Người phỏng vấn nhìn thấy cô thì vẻ mặt kinh ngạc.
“Ngài nói thật cho tôi biết đi, thật sự là vì tôi không có kinh nghiệm.
trong công việc nên tôi mới bị loại sao?” Đôi mắt của Lạc Hiểu Nhã nhìn chằm chằm vào anh ta, không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào của anh ta.
Người phỏng vấn còn muốn thoái thác bằng cái lý do kia thì Lạc Hiểu Nhã đã cắt ngang anh ta: “Ngài đừng có gạt tôi, tôi biết lúc phỏng vấn ngài đã rất hài lòng với tôi.
Cho dù là lý do gì thì cũng xin ngài nói cho tôi biết, để trong lòng của tôi được hiểu rõ”.
Nhìn thấy cô như thế này, người phỏng vấn cũng không đành lòng nên nhỏ giọng tiết lộ vài câu với cô: “Công ty của chúng tôi nhận được sự dặn dò của nhà họ An, không được tuyển dụng cô, cho nên cô phải hiểu, chúng tôi chỉ là một công ty nhỏ, vốn không thể chống lại hai gia tộc đó được nên chỉ có thể loại cô.
Năng lực của cô cực kỳ xuất sắc, tôi cảm thấy vô cùng đáng tiếc”.
Ánh mắt của Lạc Hiểu Nhã hoàn toàn lạnh đi, chẳng trách mấy ngày nay cô lại thất bại nhiều lần, thì ra là do An Bích Hà giở trò trong đó, người phụ nữ này hoàn toàn hèn hạ như trước đây.
Không được, cô phải nghĩ cách thôi.
Lạc Hiểu Nhã nhíu mày đi đến trạm xe bus, ngồi ở trên ghế dài, từng chiếc từng chiếc xe bus lướt qua trước mặt cô mà cô vẫn chưa nghĩ ra được cách nào ổn.
Chẳng lẽ cũng chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của Hoắc Tùng Quân hay sao?
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện ở trong đầu của cô thì bỗng nhiên cô ra sức lắc đầu gạt bỏ, đây không phải là tự làm mất mặt sao!
“Tin tin!”.
Lúc cô sắp suy nghĩ ra được thì ở bên cạnh vang lên tiếng còi xe, Lạc Hiểu Nhã ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với gương mặt tuấn tú vô song kia của Hoắc Tùng Quân.
Thật đúng là vừa nhắc đến thì đã xuất hiện.
“Hiểu Nhã, đúng là trùng hợp, không ngờ ở chỗ này cũng có thể ngẫu nhiên gặp được em” Hoắc Tùng Quân vẫy vẫy tay với cô, ra hiệu cho cô lên xe.
Bây giờ Lạc Hiểu Nhã rất không muốn để ý đến anh, nhưng vị trí mà Hoắc Tùng Quân dừng xe vô cùng vi diệu, chặn chỗ đến của chiếc xe bus sau, những hành khách đang chờ xe bus phát ra vài tiếng phàn nàn.
Cô bị ép buộc không còn cách nào khác, chỉ có thể đi lên xe của Hoắc Tùng Quân..