Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 187: Chương 186





“Hu hu, tôi còn cho rằng tôi sẽ bị tên xấu ra kia lợi dụng rồi.

Hu hu”
Lạc Hiểu Nhã khóc nức nở, không kịp thở, vẫn khóc.

Hoắc Tùng Quân cảm thấy cảm xúc của cô không đúng, tay ôm cô nóng bất thường, anh sờ sờ trán cô.

Quả nhiên, Hiểu Nhã phát sốt rồi.

Lúc này Hoắc Tùng Quân mới nghĩ, bệnh của cô còn chưa khỏi, đã bị Trương Tĩnh Như kia lừa đến đây, còn uống rượu, chẳng chắc cảm xúc lại đột nhiên bộc phát như vậy.

Vừa nghĩ, anh lại càng đau lòng, càng hận Trương Tĩnh Như kia.

Hoắc Tùng Quân chuyên tâm an ủi Lạc Hiểu Nhã, hai người phía sau anh đều ngẩn ra, há hốc miệng, không thể tin nổi.

Đặc biệt là Châu Hữu Thiên, anh ta chưa từng nhìn thấy cách Hoắc Tùng Quân và Lạc Hiểu Nhã ở cùng nhau, nhưng hiện tại, anh ta nghe thấy Hoắc Tùng Quân liên tục nói “ngoan ngoan”, “tâm can bảo bối”, giọng nói dịu càng như vậy, cưng chiều như vậy.


Anh ta cảm thấy thế giới này thật huyền diệu, Hoắc Tùng Quân vậy mà lại có thể phát ra loại giọng nói này.

Châu Hữu Thiên hồi tưởng lại, cảm thấy rằng mình đều ngơ hết rồi, nhìn anh bế Lạc Hiểu Nhã lên cầu thang, lại càng cảm thấy ghen tỵ.

Nhìn hai người này khiến anh ta muốn yêu đương.

Hoắc Tùng Quân đã cởi áo ngoài, quấn chặt lấy Lạc Hiểu Nhã, ai cũng không thể nhìn thấy gương mặt của cô.

Anh nói với Châu Hữu Thiên ở bên cạnh: “Giải tán người đi, tôi đưa Hiểu Nhã về nhà”
Châu Hữu Thiên gật đầu, để quản lý đi gọi người, sau đó đi theo bên cạnh Hoắc Tùng Quân, tò mò hỏi: “Tùng Quân, sao cậu biết tiểu tiên nữ trốn ở chỗ đó chứ?”
Hoắc Tùng Quân ngẩn ra, sao lại phát hiện.

Anh nhớ đến, lúc trước khi Lạc Hiểu Nhã hờn dỗi, luôn thích một mình trốn vào trong tủ quần áo, ngồi như vậy cả ngày.

Có một lần, anh tan làm về nhà, không thấy Lạc Hiểu Nhã đầu, tìm khắp nơi cũng không thấy, suýt chút nữa báo cảnh sát, kết quả khi mở tủ quần áo ra, mới phát hiện Lạc Hiểu Nhã trốn trong tủ quần áo ngủ rồi.

Bởi vì chuyện đó, anh mới biết, khi Lạc Hiểu Nhã sợ hãi tức giận, sẽ vô thức trốn trong chỗ tối, đợi cô sắp xếp lại cảm xúc mới đi ra, như vậy cũng không thể nhìn thấy vẻ nhếch nhác của CÔ.


Loại thói quen này, là khi cô ở với anh mà có, có thể thấy khi đó anh khốn nạn thế nào.

Hoắc Tùng Quân suy nghĩ, ôm chặt người trong lòng hơn một chút: “Ở đây quá ồn, Hiểu Nhã còn đang sốt, tớ đưa cô ấy về nhà trước”
“Được.” Châu Hữu Thiên gật đầu, nhìn Hoắc Tùng Quân cẩn thận bể Lạc Hiểu Nhã rời khỏi, đi đường cũng rất cẩn thận, bảo vệ cô vô cùng tỉ mỉ, e rằng sẽ có người đụng vào cô.

Châu Hữu Thiên lắc đầu, Hoắc Tùng Quân lần này thật sự gục rồi.

Anh ta không muốn biến thành dáng vẻ như vậy, anh ta vẫn thích hợp làm một câu chủ Châu tiêu sái hơn, lợi tình cảm mê đắm này không thích hợp với anh ta.

Bây giờ đã rất muộn rồi, Hoắc Tùng Quân do dự một chút, không đưa Lạc Hiểu Nhã về nhà.

“Muộn thế này rồi, chắc bạn cùng nhà với em ngủ rồi, chúng ta không nên làm phiền cô ấy, phải không?”
Hoắc Tùng Quân nhìn Lạc Hiểu Nhã trong lòng, nhẹ giọng nói.

Lạc Hiểu Nhã đã ngủ rồi, không còn ý thức gật đầu.

Khóe miệng Hoắc Tùng Quân nhếch lên: “Ừ, em cũng cảm thấy vậy đúng không? Vậy thì trở về nhà của chúng ta nhé”
Nửa tiếng sau, Hoắc Tùng Quân bể Lạc Hiểu Nhã tiến vào Hoắc Kỳ, nhìn khuôn mặt trắng nõn đầy bụi của cô, anh đi vào phòng vệ sinh, anh lấy khăn nóng qua, muốn lau mặt cho Lạc Hiểu Nhã.

Khăn nóng vừa mới chạm vào mặt cô, Lạc Hiểu Nhã đã khẽ nhíu mày.

Hoắc Tùng Quân cho rằng khăn quá nóng, đang chuẩn bị thả ra, đột nhiên thấy cô nghiêng người nôn ra..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.