Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 192: Chương 191





Làn da của Hoắc Tùng Quân nhẵn mịn, vết tích trên cổ càng hiện ra rõ hơn, vết móng tay cào giờ đỏ bừng lên, nhìn vào có chút đáng sợ.

“Đúng vậy, chính là em cào.

Đừng có phủ nhận, hôm qua em còn quấn lấy anh, đòi anh tắm cho em, luôn miệng gọi anh là chồng, còn muốn hôn anh, ôm anh, sàm sỡ anh”
Trong lúc Hoắc Tùng Quân nói chuyện, vẻ mặt u oán, trên mặt còn hiện lên mấy vệt đỏ khả nghi.

Cả người Lạc Hiểu Nhã đều ngây ra: “Anh, anh đừng nói nữa, đừng nói nữa”
Làm thế nào cô cũng không tin người phụ nữ mãnh liệt như hổ trong lời nói của Hoắc Tùng Quân chính là bản thân mình.

Nhưng vết tích trên cổ anh rõ ràng như thế, vừa nhìn liền biết là phụ nữ cào, đã thế vết cào còn rất mới.

Điều này làm cho cô không thể không tin.

“Vậy, vậy chúng ta rốt cuộc có làm cái đó.”
Lạc Hiểu Nhã ấp a ấp úng, mặt đỏ bừng bừng, lan hết cả gương mặt.

.


Đam Mỹ H Văn
Vẻ mặt Hoắc Tùng Quân ngay thẳng: “Lúc đó em uống say đến choáng váng, sao anh có thể lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn cơ chứ.

May mà thái độ anh kiên quyết, ý chí mạnh mẽ, mới không xảy ra chuyện gì đáng tiếc.”
Không xảy ra.

Trong lòng Lạc Hiểu Nhã vui vẻ, hung hăng thở hắt ra một hơi, may quá, may quá, không xảy ra thì tốt, bằng không cô cũng không biết phải đối mặt với Hoắc Tùng Quân như thế nào nữa.

“Anh, tôi muốn trở về, sau này tôi sẽ đúng giờ đến mát xa cho anh, không có việc gì thì đừng liên lạc.

Chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách thì tốt hơn.”
Lạc Hiểu Nhã nói xong, mím môi, nhìn về hướng Hoắc Tùng Quân.

Nếu như không phải tối qua từ miệng cô biết được sự việc kia, anh vẫn có chút không hiểu được tình hình, nhưng hiện tại đã láng máng biết được mọi chuyện, nên anh cũng không tức giận.

Chỉ là vẫn thở dài, Lạc Hiểu Nhã uống say của tối qua vẫn đáng yêu hơn, mở miệng là gọi “chồng”, khen anh đẹp trai, vẻ mặt hâm mộ, ánh mắt nhìn anh luôn sáng lấp lánh.


“Vẫn là Hiểu Nhã tối hôm qua đáng yêu hơn”
Hoắc Tùng Quân thở dài một tiếng, tiếp đó, ánh mắt vừa bất đắc dĩ vừa dịu dàng nhìn cô: “Hiểu Nhã, anh không có ngủ với An Bích Hà, anh còn không có chạm vào cô ta cái nào”
Lạc Hiểu Nhã sửng sốt: “Sao lại như thế chứ? Rõ ràng tôi.”
“Em cái gì?”
Hoắc Tùng Quân bỗng nhiên hỏi: “Hiện tại chúng ta nói thẳng hết mọi chuyện ra đi, không nên tạo thành hiểu lầm, nó có thể dễ dàng hủy đi một đoạn tình cảm đấy”.

Anh thể hiện ra tình cảm chân thành tha thiết, ánh mắt sáng ngời nhìn cô.

Lạc Hiểu Nhã mím môi, cuối cùng cũng quyết tâm, nói ra những lời bấy lâu đã nghen ở trong lòng ra:
“Ngày đó, chúng ta đã hẹn nhau 7 giờ, anh trở về tắm rửa, quần áo ném đầy trên đất.

Lúc tôi nhặt quần áo lên, thì phát hiện trên sơ mi của anh có vết son.

Hôm đó, anh đã nói với tôi rằng đã rời khỏi công ty từ lúc sáu giờ, trong thời gian một tiếng rưỡi này, có phải là anh đi gặp phụ nữ đúng không?”
Hoắc Tùng Quân vuốt vuốt cằm, thảo nào lúc đó vẻ mặt của Lạc Hiểu Nhã có gì đó không thích hợp, sau khi anh từ phòng tắm đi ra liền đối xử với anh rất xa cách.

Bởi vì những quần áo đó đã bị An Bích Hà chạm vào, cho nên anh trực tiếp ném chúng vào thùng rác, vì thế đến giờ vẫn không phát hiện ra chỗ có vấn đề.

“Vậy em làm thế nào xác định được ngày đó anh ở cùng với An Bích Hà?”
Vấn đề này chính là điều mà Hoắc Tùng Quân muốn biết.

Lạc Hiểu Nhã do dự một chút, không muốn nói cho Hoắc Tùng Quân biết là Lâm Bách Châu nói cho mình, nên cô trực tiếp nói: “Tôi vô tình nhìn thấy hai bức ảnh, một bức ảnh có anh, một bức ảnh có An Bích Hà nhưng lại cùng đi ra từ một phòng, cho nên tôi mới xác định”
Vô tình nhìn thấy bức ảnh?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.