Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 198: Chương 197





Cô ta nói xong còn chưa đợi Lạc Hiểu Nhã trả lời, đã tự mình biểu diễn: “Hiểu Nhã, mặc dù tôi biết tan làm rồi mà còn làm phiền đến cô thì không tốt, nhưng dù sao đều là vì công ty, lúc đó tôi đang bàn một đơn hàng hơn mười lăm tỷ với Tổng giám đốc Lưu, thật sự không thể đi được.

Nhà cô gần công ty nhất, cho nên vì để đạt được hiệu suất nên tôi chỉ có thể nhờ cô thôi.”
“Những nhân viên trẻ tuổi các cô thật sự không thể chịu đựng một chút oan ức nào mà”
Trương Tĩnh Như giả vờ bất lực lắc đầu: “Được rồi, tôi xin lỗi cô vì chuyện hôm qua.

Bây giờ là thời gian làm việc, cô có thể trở về vị trí của mình được không? Đừng làm phí thời gian của mọi người nữa”
Trương Tĩnh Như nói xong, một số nhân viên tương đối lớn tuổi đều có chút bất mãn nhìn Lạc Hiểu Nhã, cảm thấy người này không thể chịu được khổ, chẳng qua chỉ dùng của cô ta một ít thời gian mà thôi, vậy mà trực tiếp xông qua đây đánh người, thật sự quá đáng mà.

Ánh mắt Lạc Hiểu Nhã ngưng lại một chút, sau đó bật cười trong lòng.


Trương Tĩnh Như này không phải thật sự muốn chuyện chủ đề dễ dàng như vậy chứ, còn nghĩ muốn chuyện sự chú ý sang việc khác, thật sự quá ngây thơ rồi.

“Trường Tĩnh Như, nếu như tôi thật sự không muốn chịu oan ức, vậy thì tối qua khi tôi nhận được điện thoại của cô thì đã trực tiếp cúp rồi, hoàn toàn sẽ không đặc biệt lệ các thân ốm đi một chuyến.

Cô không cần phải di chuyển lực chú ý.

Tôi ngược lại muốn hỏi cô, tôi đưa tập văn kiện qua đó, cô nói cô đi nhà vệ sinh, tại sao sau đó lại không trở về phòng bao, để lại tôi một mình đối phó với Tổng giám đốc Lưu?”
Lời này vừa nói ra, người của bộ phận thị trường đều có chút xôn xao, vẻ mặt phức tạp.

Tổng giám đốc Lưu đã từng hợp tác với công ty rồi, quả thật là một khách hàng lớn, nhưng nhân phẩm thật sự quá kém, đặc biệt là đối với phương diện phụ nữ.

Không ít cô gái trẻ ở bộ phận thị trường đều bị ông ta lợi dụng.

Sắc mặt Trương Tĩnh Như nhất thời tái nhợt, cô ta cho rằng Lạc Hiểu Nhã còn trẻ, trong lòng xấu hổ, sẽ không nói chuyện này ra, không ngờ cô vậy mà lại thật sự nói ra, còn nói trước mặt bao nhiêu người thế này.

Lạc Hiểu Nhã chú ý đến sắc mặt của một số nhân viên của bộ phận thị trường thay đổi, cười lạnh một tiếng: “Chắc là người của bộ phận thị trường cũng đều biết Tổng giám đốc Lưu này là loại người gì rồi đúng không? Tôi muốn hỏi giám đốc Trương, cô nửa đêm đặc biệt gọi tôi đến phòng bao trong quán bar, là thật sự muốn nhờ tôi đưa văn kiện đến, hay là muốn bán tôi cho Tổng giám đốc Lưu?”
“Cô là đang bàn chuyện làm ăn, hay là dẫn mối”
Lời này vừa nói ra, văn phòng náo động hẳn lên, mọi người đều dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn về phía Trương Tĩnh Như.


Trương Tĩnh Như hoảng loạn, vội vàng nói: “Mọi người đừng nghe Lạc Hiểu Nhã nói, sao tôi có thể làm ra loại chuyện này được chứ? Không tin cô hỏi thử xem, tôi dẫn theo mấy nhân viên của bộ phận thị trường đi bàn chuyện làm ăn với Tổng giám đốc Lưu mấy lần rồi, nhưng bọn họ đều không sao cả.

Tại sao ở trong miệng Lạc Hiểu Nhã cô, tôi lại biến thành một loại người khó coi như vậy chứ?”
Đồng thời nhìn về phía mấy nhân viên trẻ của bộ phận thị trường, mấy cô gái đó vội vàng lắc đầu: “Chúng tôi quả thật không hề gặp phải loại chuyện như Lạc Hiểu Nhã nói”
Bọn họ không dám nói chuyện mình bị Tổng giám đốc Lưu lợi dụng ra, dù sao loại chuyện này đối với danh tiếng của bọn họ cũng không hề tốt.

Còn một phương diện khác, bọn họ làm việc dưới trướng Trương Tĩnh Như, bây giờ chuyện còn chưa rõ ràng, bọn họ không dám đắc tội Trương Tĩnh Như.

Trương Tĩnh Như đắc ý trong lòng, nhưng trên mặt lại tràn đầy oan ức, khóc lóc kể lể: “Tôi ở công ty làm việc chăm chỉ bao nhiêu lâu như vậy, nếu như tôi thật sự là loại người đó, bọn họ làm việc với tôi lâu như vậy, sao có thể không phát hiện ra cái gì chứ? Lạc Hiểu Nhã cô không thể ngậm máu phun người, tùy ý bôi nhọ người khác được.

Không phải bây giờ cô đang bình yên đứng ở đây sao? Nhìn cô không bị làm sao, cô lấy cái gì chứng minh, là tôi bán cô cho Tổng giám đốc Lưu chứ?”
Lạc Hiểu Nhã yên lặng nhìn cô ta khóc lóc thảm thiết, thấy cô ta cuối cùng cũng chỉ hướng về phía mình, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng sắt bén: “Tôi quả thật không sao, nhưng lúc đó
bởi vì đúng lúc có bạn đi qua, cứu tôi từ trong tay tên Tổng giám đốc Lưu đó.


Nếu như bạn tôi không đúng lúc đi qua, có lẽ tôi cũng không thể nguyên vẹn đứng trước mặt cô đâu”.

Trương Tĩnh Như bị ánh mắt của cô dọa sợ, nhưng cô ta không thể để lộ dáng vẻ sợ sệt được, cô ta không dễ dàng gì mới có thể lăn đến bị trí giám đốc, không thể bị một con nhóc vắt mũi chưa sạch này kéo xuống được.

Nếu không mọi sự cố gắng bao nhiêu năm nay của cô ta đều đổ sông đổ biển hết.

“Người trẻ tuổi, nói dối rất hay”
Trương Tĩnh Như cười lạnh một tiếng: “Người bạn nào của cô có thể cứu được cô từ trong tay Tổng giám đốc Lưu chứ? Tôi nhớ nhà Tổng giám đốc Lưu có quyền có thể, bàn chuyện làm ăn cũng có hai vệ sĩ cường tráng đi cùng.

Nếu như ông ta thật sự muốn động tay với cô, còn có thể để cho cô chạy được chắc? Cô đừng có chọc cười nữa”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.