“Tôi làm cho nhà họ An bao nhiêu năm nay, sao chưa từng thấy mấy người các người?”
Sắc mặt Lâm Kỳ nghi ngờ, nhìn chằm chằm bọn họ, vô cùng phòng bị.
Người đó thở dài: “Chính là bởi vì Hoắc Tùng Quân đã quen thuộc người nhà họ An, cho nên cô An mới tìm đến chúng tôi.
Nếu như anh không tin, tôi sẽ gọi điện cho cô An.”
Nói xong anh ta trực tiếp gọi điện thoại cho An Bích Hà.
Bên kia nhanh chóng được kết nối, giọng nói của An Bích Hà truyền đến: “Các người tìm được Lâm Kỳ rồi sao? Có phải anh ta vẫn an toàn không?”
Lời này vừa nói ra, cơ thể Lâm Kỳ đã thả lỏng hơn rất nhiều.
Đặc biệt là câu cuối cùng của An Bích Hà, khiến anh ta không còn phòng bị như vậy nữa.
Cô ta vẫn còn quan tâm xem mình có an toàn hay không, nhất định sẽ không có ác ý gì với mình.
“Cô chủ, tôi rất an toàn, tôi chạy trốn từ chỗ của Hoắc Tùng Quân ra.”
Bên kia điện thoại dừng lại một chút, rất nhanh đã truyền đến giọng nói vui mừng: “Thật sao? Quá tốt rồi, tôi luôn sợ anh ấy sẽ gây bất lợi cho anh, nếu như anh xảy ra chuyện gìY 2 sẽ rất tự trách”
“Để cô chủ lo lắng rồi.
Là tôi không tốt, bị Hoắc Tùng Quân bắt đi” Lâm Kỳ nói, nhớ lại mình sợ bị đánh mà khai ra bao nhiêu chuyện của An Bích Hà, trong lòng có chút áy náy.
Anh ta không nói những lời này ra, sợ An Bích Hà sẽ tức giận, chỉ đơn giản kể lại chuyện Hoắc Tùng Quân muốn anh ta tố cáo An Bích Hà, anh ta giả vờ đồng ý, sau đó chạy trốn.
Bên kia điện thoại, An Bích Hà nghe thấy anh ta nói như vậy, trong mắt đều âm u.
Chẳng trách Hoắc Tùng Quân không vội vàng ra tay với cô ta, hóa ra đang ở đây đợi cô ta.
Nếu như Lâm Kỳ thật sự tố cáo cô ta, dựa vào tội danh của cô ta, e rằng sẽ phải ngồi tù ba năm.
Thật sự là tàn nhẫn.
An Bích Hà cắn chặt răng, vẻ mặt u ám méo mó, nhưng giọng nói vẫn rất dịu dàng: “Lâm Kỳ, chỗ đó không phải nơi để nói chuyện, e rằng Hoắc Tùng Quân đã cử người đi tìm anh rồi.
Anh đi theo người tôi cứ đến, bọn họ sẽ đưa anh đi tìm tôi”
Lần này Lâm Kỳ không hề nghi ngờ, trực tiếp đồng ý, sau khi cúp điện thoại, vô cùng vui vẻ lên xe.
Xe chạy đến một biệt thự ở ngoại ô, An Bích Hà đứng chờ ở cửa.
Cô ta mặc một chiếc váy dài màu trắng, ngũ quan xinh đẹp, mái tóc dài thả phía sau, trong thật thanh thoát và dịu dàng.
Lâm Kỳ nhìn thấy cô ta thì vô cùng cao hứng: “Cô chủ, cuối cùng tôi lại được nhìn thấy cô rồi.
Khi tôi bị Hoắc Tùng Quân bắt lại, còn cho rằng sẽ không thể gặp lại cô nữa”.
An Bích Hà không nói gì, dẫn anh ta đi vào trong biệt thự, vừa đi vừa nói: “Lâm Kỳ, tôi đã sắp xếp xong cho mẹ anh rồi, lát nữa sẽ đưa cho anh vé máy bay ra nước ngoài, đưa thêm cho anh một tấm thẻ nữa, bên trong có ba tỷ, đủ để anh tiêu phí một thời gian.
Tốt nhất anh nên nhanh chóng ra nước ngoài đi, trong thời gian ngắn đừng trở về.”
Lâm Kỳ nghe thấy vậy thì cau mày: “Cô chủ, tôi thay cô làm bao nhiêu việc như vậy, chỉ có ba tỷ e rằng không đủ”
Bước chân An Bích Hà dừng lại, quay đầu, vẻ mặt bình tĩnh: “Anh chê ít?”.
Lâm Kỳ cúi đầu cười: “Qủa thật có chút ít.
Bây giờ ba tỷ có thể làm được cái gì chứ? Ra nước ngoài, mấy ngày là đã tiêu hết rồi, hơn nữa tôi không quen sinh sống ở nước ngoài, tôi còn không biết ngoại ngữ.
Không có tiền, cuộc sống khó khăn thế nào chứ.
Không bằng tôi vẫn ở trong nước.
Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía An Bích Hà: “Cô nói đúng không, cô chủ?”
“Anh đang uy hiếp tôi sao?” An Bích Hà nhướng mày, vẻ dịu dàng hoàn toàn biến mất, sắc mặt âm u.
Lâm Kỳ vội vàng lắc đầu: “Không dám, những gì tôi nói đều là sự thật”
An Bích Hà hít sâu một hơi: “Vậy anh muốn bao nhiêu?”
Thấy cô ta thỏa hiệp, sắc mặt Lâm Kỳ thả lỏng: “Ít nhất mười lăm tỷ.
ồ không, ba mươi tỷ.
Cô đưa tôi ba mươi tỷ, sau này sẽ không về nước nữa, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt cô nữa, cũng sẽ không để Hoắc Tùng Quân tìm được bất kỳ manh mối gi.”
An Bích Hà lắc đầu: “Không được, quá nhiều rồi, tôi không có”
Lâm Kỳ cười: “Cô đừng nói đùa, chỉ có ba mươi tỷ mà thôi, sao cô có thể không có được chứ.
Cô là người thừa kế duy nhất của nhà họ An đấy.
Cô chủ, tôi bị Hoắc Tùng Quân bắt lại, bị đánh bán sống bán chết, cũng không phản bội cổ.
Khi nguy cấp nhất vẫn muốn trốn ra ngoài, lòng trung thành này lẽ nào không đáng ba mươi tỷ sao?”
An Bích Hà bình tĩnh nhìn anh ta, mở túi mình ra: “Được, ba mươi tỷ, anh qua đây”..