Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 304: Chương 303





Vừa mở ra đã đối mặt với đôi mắt màu nhạt bình tình của Hoắc Tùng Quân, vẻ mặt tràn đầy ngạc nhiên: “Sao anh lại đến đây? Làm xong việc chưa?”.

Cô không nhịn được, tiến lên ôm cổ anh hôn một cái.

Mặc dù Hoắc Tùng Quân rất thích cô nhiệt tình như vậy, nhưng nhìn thấy trong nhà có người, vẻ mặt không được tự nhiên.

Còn chưa nói gì, Lạc Hiếu Nhã đã kéo tay anh đi vào phòng, giới thiệu với ông cụ: “Ông nội, đây là bạn trai cháu, Hoắc Tùng Quân”
“Tùng Quân, đây là ông cụ đã giúp em hôm nay, nếu như không có ôn em đã bị người ta ăn vạ rồi, Cô giới thiệu xong, mắt sáng long lanh nhìn hai người.

Ông cụ nhìn Hoắc Tùng Quân, cười nói với Lạc Hiếu Nhã: “Hóa ra đây là bạn trai cháu sao?”
“Vâng”.


Cô đáp lại một tiếng: “Thế nào, đặc biệt đẹp trai, đặc biệt ưu tú đúng không?” Nghe thấy bạn gái khen mình, Hoắc Tùng Quân nắm chặt tay, mỗi móng cười nhẹ, nói với ông cụ: “Ông nội, nên về nhà rồi”
Lời này vừa nói ra, Lạc Hiếu Nhã trực tiếp cứng đờ tại chỗ.

“Anh… anh gọi ông là gì?
Lạc Hiếu Nhã nhìn Hoắc Tùng Quân, lại nhìn ông cụ, vẻ mặt ngơ ngác.

“Hiếu Nhã, đây chính là ông nội anh.”
Hoắc Tùng Quân ôm ông cụ, bổ sung thêm một câu: “Ruột”
Âm một tiếng, tại Lạc Hiếu Nhã như muốn rỉ máu vậy.

Nhìn nụ cười hiền từ của ông cụ, đột nhiên phát hiện mặt mũi của ông cụ vô cùng giống Hoắc Tùng Quân.

Chẳng trách lần đầu tiên cô nhìn thấy ông cụ đã cảm thấy vô cùng thân thuộc, hóa ra đứa cháu ưu tú trong miệng ông cụ, chính là Hoắc Tùng Quân.

“Cái này, ông nội, cháu… cháu không biết, không biết ông là..”
Lạc Hiếu Nhã lắp bắp, đến tay chân đều không biết phải để ở đâu.

Cô còn chưa chuẩn bị đi gặp người lớn, không ngờ trong lúc chưa kịp phòng bị, lại cứ như vậy gặp ông nội của Hoắc Tùng Quân.


Thật sự là tạo hóa trên người mà.

“Hiếu Nhã, đừng căng thẳng, ông không ăn thịt người” Ông cụ cười hiền từ, nghịch ngợm chớp mắt với Lạc Hiếu Nhã.

Lạc Hiếu Nhã nhớ lại tình cảnh hai người vừa rồi ở cùng nhau, đột nhiên tâm trạng thả lỏng hơn rất nhiều: “Ông nội, cháu là Lạc Hiếu Nhã”
“Ông biết cháu, lúc trước Hoắc Tùng Quân muốn lấy cháu, xin đến chỗ ông, thái độ kiên quyết như vậy, lúc đó ông còn đang nghĩ, một cô gái có thể khiến người cháu trai lạnh lùng cương quyết của ông, không quan tâm đến sự phản đối của gia đình, kiên trì muốn lấy về làm vợ, nhất định là một cô gái vô cùng đặc biệt, vô cùng giỏi”
Ông cụ nói xong, nhìn Lạc Hiếu Nhã: “Quả nhiên giống như ông đoán” Lạc Hiếu Nhã được ông cụ khen ngợi như vậy, xấu hổ cúi đầu.

Ông cụ chuyển lời: “Đều trách thằng nhóc này, nhất thời mềm lòng, bị người ra nắm thóp, làm mất đi người vợ tốt như vậy.

Hiếu Nhã à, lần này cháu không thể dễ dàng đồng ý gả cho nó nữa, nhất định phải kiểm tra nó, biết chưa?”
Hoắc Tùng Quân nhìn ông nội, mặt tràn đầy oan ức.

Lúc đầu người bảo anh sớm lấy Hiếu Nhã về là ông, bây giờ người muốn Hiếu Nhã làm khó anh, cũng là ông, rốt cuộc ông muốn thể nào chứ?

Lạc Hiếu Nhã nhìn dáng vẻ ai oán của Hoắc Tùng Quân, bất giác bắt đầu bảo vệ bạn trai của mình: “Thật ra… thật ra cũng không phải là như vậy.

Lúc đầu bọn cháu đều đi vào chỗ bế tắc, hiểu lầm vẫn luôn không được giải quyết.

Còn nữa mặc dù Tùng Quân bị An Bích Hà uy hiếp, nhưng điều này cũng chứng minh, anh mềm lòng, đội ơn báo đáp”
“An Bích Hà làm gì có ân gì với Hoắc Tùng Quân chứ?
Ông cụ nghe thấy vậy, ghét bỏ xua tay: “Ông đang muốn nói với hai cháu đây, sáng nay, ông cho người tìm đến một người nhận viên làm việc vào khoảng thời gian đó, lúc đó anh ta nhìn thấy người cứu Tùng Quân ra, nhưng người đó không phải là An Bích Hà, là một người đàn ông trung niên”
“Cái gì?” Hoắc Tùng Quân và Lạc Hiếu Nhã nghe thấy vậy, đều ngẩn ra.

Tin tức quá khiến người ta ngạc nhiên rồi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.