Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 319: Chương 318





Những người vây quanh đều hít một hơi thật sâu: “Vậy cả nhà họ chính là hung thủ giết người, nhất định phải ngồi tù.”
Bác trai mặt mũi vốn đang rất bình thường, nghe xong lời này, nén giận liếc bà nội Lạc một cái, đều do bà ta khóc lóc om sòm nên mới dẫn mấy người này đến đây vây xem.

Hiện tại thì tốt rồi, bọn họ còn bị mang tội danh giết người, bị Lạc Hiếu Nhã trách mắng, đứng ở đây để người khác xem thường.

Bà nội Lạc tuy không để ý đến ánh mắt của con trai, nhưng bà cũng biết cục diện hiện tại đang rất bất lợi cho mình, nên bà vội vàng đuổi hết tất cả những người đang vây xem.

Sau khi người vây xem đi hết, bà ta nhìn Lạc Hiếu Nhã, khuôn mặt gầy gò, già nua đều là vẻ tàn nhẫn, bà ta nói: “Con nhãi ranh này, hiện tại mày có năng lực, miệng lưỡi lợi hại, giờ mày làm hủy hoại thanh danh của chúng tạo, mày vừa lòng chưa?”
Lạc Hiếu Nhã hờ hững trả lời: “Tôi chỉ là người ăn ngay nói thật mà thôi, về phần thanh danh, các người làm nên những việc này thì làm gì còn có thanh danh nào để giữ, thanh danh sớm đã bị các người hủy hoại từ lâu rồi.”
“Lạc Hiếu Nhã, cô nói chuyện cẩn thận cho tôi.” Lạc Quang quát to, nắm tay nắm chặt, ánh mắt đỏ hoe, bộ dạng giống như chuẩn bị đánh người.


Lạc Hiếu Nhã thản nhiên liếc mắt nhìn anh ta: “Tôi không thích nói chuyện cẩn thận đấy, anh làm gì được tôi? Nếu anh dám động đến tôi, nợ cũ, nợ mới chúng ta tính một thể.

Cái chết của mẹ tôi, cũng có liên quan đến mấy người đấy”.

“Cô..” Lạc Quang cắn răng, cũng không dám ra tay, nếu bị buộc tội giết người thì cả đời này anh ta có chạy cũng không thoát được.

Lạc Hiếu Nhã cúi đầu nhìn ngón tay mình, thản nhiên, vô tư: “Mấy hôm nay tôi mới về nên hơi bận, không thể đi tìm mấy người được, nhưng hiện tại tôi cũng đang rảnh rỗi, hay là chúng ta tính hết nợ nần một thể đi”
Bác trai trong lòng căng thẳng, ánh mắt âm trầm liếc nhìn về phía cô: “Cô muốn làm gì?”
“Mặc kệ tôi muốn làm gì, về phần nhà cửa và tài sản của bố tôi, theo lý mà nói, tôi là con gái duy nhất của ông ấy, nên tất cả tài sản đấy phải là của tôi”.

Tổ ấm của bố mẹ cô gây dựng, sao có thể để rơi vào tay loại người long lang dạ sói như này được.

“Không được.” Bà nội Lạc đứng phía trước cảnh giác phản đối.

Nhà họ Lạc không được coi là một gia đình giàu có, bác trai cũng chỉ là một quản lý nhỏ cho một công ty, rất thích ăn bám vào người khác.

Nhưng vì không có thực lực nên vẫn là nhờ bà nội Lạc xin ông nội nên bác trai cũng mới có địa vị này, thu nhập cũng chẳng khấm khá gì.

Lạc Quang tiêu tiền như nước, người một nhà sống khép kín với nhau.


Con trai lớn không có tiền đồ, nhưng bố cô lại rất có bản lĩnh, gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, mở một công ty nhỏ, tuy không được gọi là giàu sang sung sướng, nhưng chung quy lại cơm áo gạo tiền không cần phải lo..

Sau khi bố cô qua đời, công ty bị bác trai bán đi, bọn họ tự biết bản thân không có năng lực, cũng không biết điều hành công ty, nên đã dùng tâm huyết cả đời của bố cô đổi lấy một khoản tiền lớn, sau đấy cả nhà họ chuyển qua sống ở nhà cũ của bố mẹ cô.

Họ hoàn toàn xem nhà cửa và tài sản của bố cô là tài sản riêng của họ, người một nhà đều vô liêm sỉ như nhau.

“Bà không đồng ý thì tôi cũng không quan tâm.

Bố tôi qua đời cách đây cũng đã hơn bốn năm, mấy người không thích giải quyết riêng tư, vậy được thôi, tôi sẽ trực tiếp mang chuyện này lên tòa, hiện các người chiếm đoạt tài sản trái pháp luật.”
Ánh mắt Lạc Hiếu Nhã vô cùng lạnh lùng, giống như có một lớp bằng bao phủ, lạnh đến ghê người.

Bà nội Lạc theo bản năng giật mình, đứa cháu gái chướng mắt này của bà, sao đột nhiên lại trở nên mạnh mẽ như vậy?
Nhưng nhà cửa cùng tài sản đối với bà ta mà nói, tất cả chính là sinh mạng của bà ta, bà ta không thể để người khác lấy đi dễ dàng như vậy.


Bà ta cất giọng, thanh âm khàn khàn: “Nó cũng là con tao, tao vất vả nuôi nó trưởng thành, tài sản đấy cũng có một phần của tao.”
“Bà nói như vậy cũng đúng” Lạc Hiếu Nhã gật đầu.

Bà ta nghĩ Lạc Hiếu Nhã đã mềm lòng, trên mặt lộ ra vẻ vui sướng, còn chưa kịp nói tiếp, chợt nghe thấy cô nói: “Trong đó có một phần là của bà, còn lại chính là của bố mẹ tôi, nhưng mà một đồng tôi cũng chưa nhận được, đơn kiện lên tòa vẫn sẽ được viết.”
“Mày..”
Bà nội Lạc tức không nói nên lời, sau đấy bác trai đột nhiên ngăn bà ta lại: “Hôm nay coi như chúng tao gặp xui, chúng tao đi trước”
Ông ta nói xong câu này, bà nội Lạc cũng không muốn dây dưa thêm, bốn người đang chuẩn bị rời đi.

“Từ từ.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.