Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 324: Chương 323





Tính cách bác gái nhà họ Lạc vô cùng mềm lòng.

Nhớ tới những chuyện cũ kia rồi lại nhìn biểu cảm của bà cụ cũng cảm thấy chú Hai của bà ấy thực sự rất đáng thương.

Nhưng vì lợi ích của nhà mình nên bà ta cũng không nói lời nào cả.

Sau khi Lạc Hiếu Nhã trở về công ty đã được nhiệt liệt chào đón.

Các đồng nghiệp cũng vậy lại chúc mừng cho cô.

Đến khi đám người tán đi rồi, cô mới liếc nhìn qua, vị trí của Phương Ly đã có người mới, thay thế vị trí của cô ta.

Trong lòng Lạc Hiếu Nhã tự nhủ rằng, cô Phương Ly này cũng có năng lực tài giỏi, dáng người cũng không tệ đâu, chỉ cần tính cách tốt hơn thì thực sự cũng có thể chung hòa vớ Trần Thanh Minh.

Nói không chừng thực sự có thể đến với nhau nữa đó.

Nhưng mà hết lần này đến lần khác, cô ta lại động não một cách ngu ngốc, tự tay chơi một ván bài hủy hoại bản thân.

Bây giờ, thời gian của Lạc Hiếu Nhã tương đối tự do.


Hiện tại, những mẫu thiết kế mùa xuân trước đó cho công ty đã được bày bán tại các cửa hàng rồi, phản ứng cũng rất tốt.

Trần Thanh Minh thực sự không quá hài lòng với cô.

Bây giờ tiết trời cũng dần dần nóng lên rồi, quần áo mùa hè cũng nên được đăng lên báo nữa.

Lạc Hiếu Nhã cũng đã có vài ý tưởng trước đó rồi.

Ban đầu cô chỉ phác thảo hình dáng, sau mới hoàn thiện chi tiết rồi gửi cho Trần Thanh Minh.

Bên kia đã trả lời rất nhanh rồi báo cho cô đi tới phòng làm việc.

Sau khi Lạc Hiếu Nhã tiến vào phòng làm việc, cười với Trần Thanh Minh: “Tổng giám đốc Trần, có phải bản thiết kế có vấn đề gì không?”
Trần Thanh Minh lắc đầu rồi nói: “Không có, tôi rất hài lòng với mẫu thiết kế.

Tôi tìm cô vì có chuyện khác muốn nói”
“Chuyện gì vậy?”
“Là có liên quan tới sự vụ sáng nay” Vẻ mặt của Trần Thanh Tâm có hơi phiền não: “Trước tổng giám đốc Hoắc cũng đã giao phó.

Nếu như tôi phát hiện ra cô có điều gì buồn phiền thì tôi phải báo lại cho anh ta.

Những người hôm nay vây quanh cô có ác ý rất rõ ràng với cô.

Tôi có cần nói chuyện này cho tổng giám đốc Hoắc không?”.

Dù sao thì cũng là chuyện riêng của Lạc Hiếu Nhã, anh ta cảm thấy cũng nên hỏi qua ý của cô trước.

Lạc Hiếu Nhã còn tưởng có chuyện gì, cười nói: “Không cần đầu, sau này tôi cũng sẽ nói chuyện này cho anh ấy biết”
Trần Thanh Minh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi”
Sau khi nói xong, biểu cảm của anh ta hơi buồn bực: “Những người đó tự xưng là người nhà của cô, sao lại có thái độ kém như vậy với cô chứ?”
Lạc Hiếu Nhã nhớ tới mặt mũi của những người đó, ánh mắt lạnh xuống: “Cho tới tận bây giờ, bọn họ cũng chưa từng đối xử với tôi như người nhà”
Quan hệ của cô với Trần Thanh Minh cũng không tệ, đã là bạn nên cô cũng không giấu giếm gì cả, nói vài câu đơn giản về sự bất hòa của cô với bọn họ.

Trần Thanh Minh nghe vậy, trong mắt tràn đầy lửa giận: “Sao lại có người nhà như vậy cơ chứ.


Tôi khinh.

Bọn họ căn bản không phải là người nhà, cô nói đúng, chính là kẻ thù”
So với Lạc Hiếu Nhã, anh ta còn tức giận hơn.

Trên trán nổi hết gân xanh gân đỏ lên, giận tới mức lồng ngực không ngừng phập phồng.

Lạc Hiếu Nhã vội vàng nói: “Tổng giám đốc Trần, cứ bình tĩnh, đừng nổi giận.

Những người đó không đáng để vậy đâu.

Sớm muộn gì bọn họ cũng bị báo ứng thôi”.

Trần Thanh Minh nhìn Lạc Hiếu Nhã, trong mắt chứa sự đồng tình.

Bình thường Hòa An nhìn dịu dàng hiền lành, không nghĩ tới lại có những người thân thuộc hàng quý như vậy, thật là đáng thương mà.

“Đừng chờ cái gì sớm muộn nữa.

Hiếu Nhã, tôi ủng hộ cô trả thù, đuổi bọn họ ra khỏi nhà của cô đi, lấy lại di sản của bố cô”.

Lông mày Lạc Hiếu Nhã nhíu lại: “không dễ dàng như vậy đâu.

Bố tôi đột nhiên qua đời, cũng không làm di chúc.


Lúc ấy tôi tự lo cho bản thân còn chưa xong, căn bản cũng chưa kịp xử lý tới những chuyện này.

Bây giờ bọn họ đã chiếm đoạt bốn năm rồi, tôi không chắc là bọn họ đã làm chuyện gì khác chưa, sợ rằng đoạt lại cũng không dễ dàng như vậy đâu”.

Trần Thanh Minh: “Theo luật pháp, nếu như không làm di chúc thì mẹ cô là người đầu tiên được thừa kế.

Bà ấy qua đời thì cô sẽ là người thừa kế thứ hai.

Sau mới đến mấy người thân của cô.

Tôi cảm thấy cô vẫn có khả năng giành lại”.

Lạc Hiếu Nhã gật đầu đồng ý: “Nếu theo luật pháp thì có thể như vậy.

Nhưng hôm nay tôi có nhắc tới tài sản để thử xem thái độ của bọn họ thì luôn cảm thấy thái độ của bà tôi rất kỳ lạ, cảm giác bà cụ rất có tự tin, giống như cảm thấy nhất định tôi sẽ không thể đoạt lại được tài sản vậy.

Trong lòng tôi có một dự cảm không lành”..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.