Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 326: Chương 325





“Cậu, cậu đừng khóc nữa” Lạc Hiếu Nhã thấy dáng vẻ của một con trai đang khóc bù lu bù loa như vậy thì tay chân luống cuống, vội vàng cầm khăn giấy đưa cho cậu ta: “Lau nước mắt đi, đàn ông con trai đầu đội trời chân đạp đất, đừng khóc chứ?”
Quý Tiêu Châu nhận ra mình đã thất lễ, nhận lấy khăn giấy, lau sạch nước mắt trên mặt, bị cặp mắt xinh đẹp của Lạc Hiếu Nhã nhìn, bên tại cảm giác hơi đỏ lên.

“Xin tôi, tôi có hơi kích động”
Biểu cảm của cậu ta không được tự nhiên lắm, giọng nói khi nói chuyện rất nhẹ nhàng, cũng không giống với mấy lời đồn đại trên Internet.

Trong lòng Lạc Hiếu Nhã tự than thở.

Quý Tiêu Châu là một tay săn ảnh nổi tiếng trên Internet, lời đồn rằng cậu ta có lòng tham vô đáy, vô cùng độc ác, hám danh hám lợi, làm việc không chừa một thủ đoạn nào, đã đụng tới không ít minh tinh trong showbiz.

Trong đó cũng không thiếu ông vua bà hoàng của showbiz, từ đó kiếm được rất nhiều tiền.

Khi nhắc tới cái tên này với người trong giới giải trí, người ta chỉ biến sắc, không thể nào không thấy sợ hãi.


Tên tuổi rất lớn, người bình thường không thể mời cậu ta rời núi được.

Lạc Hiếu Nhã có thể liên lạc với cậu ta vẫn là phải cảm ơn bố cô đã giúp đỡ.

Bố của Lạc Hiếu Nhã, Lạc Quang Nhật, là một người vô cùng hiền lành, đã làm rất nhiều việc thiện, đếm không hết được.

Cô có thể may mắn theo thầy Hà Kim Minh học vẽ được cũng bởi vì bố cô đã từng giúp thầy, hai người là bạn nhiều năm của nhau.

Còn Quý Tiêu Châu đây, trước kia chỉ là một đứa trẻ nghèo khó ở vùng núi.

Sau khi bố tay trắng dựng nghiệp đã bắt đầu tài trợ cho Quý Tiêu Châu đi học đến thẳng khi cậu ta tốt nghiệp đại học rồi tìm công việc.

Cho tới tận bây giờ, hai người vẫn chưa gặp mặt.

Sau khi Quý Tiêu Châu nhận được thông tin Lạc Quang Nhật đột nhiên qua đời đã đau buồn một thời gian dài.

Vốn là muốn đi viếng tang ông ấy nhưng lại phát hiện ra người nhà họ Lạc không hề tiến hành tổ chức tang lễ cho ông ấy.

Ngay cả nhìn ân nhân của mình lần cuối, cậu ta cũng không thể.

Quý Tiêu Châu cũng đã từng tìm kiếm tung tích của Lạc Hiếu Nhã và mẹ cô, nhưng mỗi lần đều giống như bị người nào đó cố gắng cản trở, không có cách nào có thể tra ra được tung tích của cô.

Cậu ta còn tưởng rằng sẽ không được gặp lại cô nữa.

Bình thường cậu ta sẽ không xem các tin nhắn chờ trên facebook, nhưng hôm nay đúng lúc cậu ta liếc qua các tin nhắn thì thấy có một người nhắn đến, tự xưng là con gái của Lạc Quang Nhật, lập tức kích động, vội vàng đáp lại.


Vừa rồi cậu ta nhìn thấy Lạc Hiếu Nhã mà rơi nước mắt, có thể nhận thấy tâm trạng của cậu ta vô cùng kích động.

“Hoai An, sao trước đó cô không liên lạc với tôi chứ?” Sau khi hai người đã quen thuộc, Quý Tiêu Châu nhìn Lạc Hiếu Nhã quở trách.

Lạc Hiếu Nhã cười khổ, nếu không vì chuyện lần này thì chỉ sợ là cả đời này cô cũng không nhớ nổi có nhân vật như vậy.

Bố đã làm nhiều chuyện tốt như vậy, cô cũng không thể biết hết được.

Quý Tiêu Châu là một trong số người ít ỏi mà cô biết tới.

“Anh Quý, lần này tôi tới tìm anh là có chuyện rất quan trọng muốn nhờ anh giúp đỡ”
Thấy sắc mặt của cô nghiêm túc, Quý Tiêu Châu cũng thu lại biểu cảm.

Tò mò hỏi: “Có chuyện gì?”
“Tôi muốn anh tra giúp tôi một việc.

Bốn năm qua, bà nội tôi và bác trai của tôi đã làm những gì, có gì khác thường không”

Quý Tiêu Châu cảm thấy hơi sửng sốt: “Sao cô phải tra về bọn họ chứ?”
Lạc Hiếu Nhã lại kể sơ qua về mọi chuyện một lần nữa cho cậu ta, quả nhiên biểu cảm của Quý Tiêu Châu cũng giống như Trần Thanh Minh, thậm chí còn tức giận hơn Trần Thanh Minh nữa.

Cả đời cậu ta chưa từng sùng bái người nào cả.

Người duy nhất cậu ta sùng bái chính là bố của Lạc Hiếu Nhã – Lạc Quang Nhật.

Vừa nghĩ tới việc ân nhân của mình bị người thân của ông ấy đối xử như vậy, làm khổ như vậy, đến khi chết đi cũng không được đối xử tử tế, trong mắt cậu ta xông ra một sự thù địch mạnh mẽ.

Nhìn thấy biểu cảm đáng sợ của cậu ta, lúc này Lạc Hiếu Nhã mới hơi tin tưởng những tin đồn trên Internet nói lòng dạ Quý Tiêu Châu vô cùng ác độc.

Thấy ánh mắt cô nhìn mình rất kỳ lạ, Quý Tiêu Châu vội vàng thu lại sắc mặt, dè dặt nhìn cô: “Có phải tôi đã dọa cô sợ rồi không?”
“Không sao đâu” Lạc Hiếu Nhã cười một tiếng..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.