Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 329: Chương 328





Hoắc Tùng Quân ngẩng đầu, ánh mắt rất âm trầm, vô cùng sâu thẳm.

Trước ánh mắt của anh, nhân viên phục vụ hơi khựng lại, luôn cảm thấy có một áp lực vô hình khiến cô ta không thể thở nổi.

Cô ta nhớ tới người phụ nữ vừa mới rời đi kia, vội vàng nói: “Có phải anh đang đợi bạn gái của anh không? Vậy đợi đến khi cô ấy trở lại, tôi sẽ giúp anh gọi thức ăn sau”
Vừa nói xong, cô ta chuẩn bị rời đi thì bị Hoắc Tùng Quân gọi lại: “Chờ một chút”
Anh nhìn qua thực đơn rồi nói: “Cho tôi một tách capuchino và một sandwich cá ngừ”
Hiếu Nhã không thích cà phê quả đắng, capuchino là thức uống mà cô hay uống, vừa rồi nghe Trần Thanh Minh nói buổi trưa cô vẫn chưa ăn cơm.

Bây giờ chắc là rất đói rồi.

Nhân viên phục vụ hơi sửng sốt, vội vàng nhận lấy thực đơn rồi rời đi.

Mấy cô gái nhỏ nhìn thấy cô nhân viên phục vụ đã trở lại, lập tức vội vàng hỏi: “Như thế nào, như thế nào.


Anh đẹp trai kia vừa rồi có nói chuyện với cô không?”.

Cô nhân viên phục vụ nhìn lại cô gái nhỏ đang hóng, nhớ lại cảm giác ban nãy đối mặt với Hoắc Tùng Quân, theo bản năng run lập cập: “Chuyện đó, chờ lúc nữa cô tự mang thức ăn qua đó đi.

Tôi không đi nữa đâu”
Lúc Lạc Hiếu Nhã tiễn Quý Tiêu Châu ra ngoài, cậu ta đi tới trước xe của mình, xuyên qua khung kính cửa sổ nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Hoắc Tùng Quân rồi nói với Lạc Hiếu Nhã: “Cô vừa rồi không để cho anh ấy giúp đỡ có vẻ đã khiến anh ấy tức giận rồi”
Lạc Hiếu Nhã theo ánh mắt của cậu ta nhìn vào, quả thực nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh.

Cô dừng lại một lát, biểu cảm không biết phải làm thế nào: “Tôi cũng biết là Hoắc Tùng Quân ra tay thì chắc chắn có thể lấy lại được di sản và nhà cửa của bố tôi”
Cô vừa nói vừa thở dài: “Đám người cặn bã nhà họ Lạc kia là anh chưa biết thôi.

Bây giờ bọn họ vẫn chưa biết chuyện của tôi và Hoắc Tùng Quân ở chung với nhau.

Nếu như Hoắc Tùng Quân giúp tôi, bại lộ mối quan hệ của chúng tôi với bọn họ thì với tính cách không biết xấu hổ của đám quỷ hút máu nhà họ Lạc không biết xấu hổ đó thì nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách để dây dưa với Hoắc Tùng Quân, tìm kiếm lợi lộc từ anh ấy”
Lạc Hiếu Nhã nghĩ tới những người đó, sắc mặt rất khó nhìn.

Cô cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Hoắc Tùng Quân đã giúp đỡ tôi quá nhiều, tôi không muốn vì chuyện này mà anh ấy dính vào phiền toái”
Không thể tùy ý dựa vào tình cảm của một người như vậy được.

Cô không muốn vì đám người cặn bã nhà họ Lạc kia mà phát sinh xung đột không cần thiết với Hoắc Tùng Quân.

Quý Tiêu Châu nhìn một lượt từ đầu đến chân cô, cô bé trước mặt này thực sự rất hiền lành, giống như bố cô vậy.

Cậu ta không kiềm được sự đau lòng cho cô, theo bản năng đưa tay ra xoa đầu cô: “Hiếu Nhã, sau này tôi chính là anh trai ruột của cô, nếu như cô có chuyện gì thì cứ lập tức gọi tôi.


Chỉ cần tôi có thể làm được thì tôi sẽ giúp cô.”
Lạc Hiếu Nhã hơi khựng lại, nghe được lời nói này, ánh mắt cô hơi đỏ lên, ngẩng đầu cười với cậu ta: “Cảm ơn anh”
Cô tiễn Quý Tiêu Châu xong thì quay trở lại vị trí, thấy trước mặt đã để sẵn sandwich và cà phê sữa nóng đang bốc hơi, cảm thấy hơi kinh ngạc.

Hoắc Tùng Quân thấy cô trở lại, toàn bộ biểu cảm lạnh lùng trên mặt đều biến mất, kéo cô ngồi xuống cạnh mình, vô cùng thân mật: “Anh gọi ít thức ăn cho em, em ăn một chút trước đi”
Hương vị nồng đậm của cà phê, bánh sandwich cũng vô cùng thu hút.

Lúc này Lạc Hiếu Nhã mới nhớ ra là hình như cô chưa ăn cơm trưa, theo bản năng bụng kêu lên hai tiếng.

Khóe miệng Hoắc Tùng Quân hơi cong nhẹ, đẩy thức ăn tới trước mặt cô, giọng nói nhẹ nhàng: “Em ăn đi.”
Lạc Hiếu Nhã vừa ăn vừa lướt facebook.

Đúng lúc thấy văn bản đính chính của Hoắc thị, sau khi đọc rõ ràng nội dung, cô suýt chút nữa bị nghẹn thức ăn trong họng.

“Em ho khan một cái đi”.

Cô ho tới mức nước mắt chảy hết ra, Hoắc Tùng Quân vội vàng vỗ nhẹ lưng cô: “Lúc ăn thì không nên nghịch điện thoại di động đầu”
Lạc Hiếu Nhã nắm lấy bàn tay của anh, cho anh nhìn màn hình điện thoại: “Anh, anh đã tuyên bố chuyện ra ngoài rồi sao?”
Sau khi Hoắc Tùng Quân nhìn rõ nội dung trên đó mới biết vì sao vừa rồi Lạc Hiếu Nhã lại kinh ngạc đến vậy.


Anh gật đầu nói: “Đúng, đã thông báo ra ngoài”
Buổi sáng anh vừa mới tới công ty, đã nhờ bộ phận quan hệ công chúng xử lý vụ hỏa hoạn xảy ra hơn mười năm trước.

Còn có đầu đuôi nguồn gốc câu chuyện An Bích Hà muốn báo ơn.

Cuối cùng đã đăng từng tin lên một để tìm vị ân nhân năm đó đã cứu mạng.

“Anh sẽ ra tay với An thị sao?” Mặc dù cô rất đồng cảm với việc Hoắc Tùng Quân bị lừa gạt hơn mười năm, nhưng nghĩ đến việc anh sẽ ra tay với An thị, ngược lại thấy An Bích Hà rất vui xẻo.

Trong lòng Lạc Hiếu Nhã dâng lên sự kích động, ánh mắt hơi mơ hồ nhìn chằm chằm Hoắc Tùng Quân.

Hoắc Tùng Quân nhìn thấy dáng vẻ của cô, xoa đầu cô nói: “Em đang thấy hạnh phúc lắm à?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.