Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 332: Chương 331





Sau đó, anh trực tiếp gửi tới một video.

Lạc Hiếu Nhã thấy hình ảnh bên ngoài của video rất quen thuộc, mở ra nhìn qua, ánh mắt chợt sáng lên, nói với Trần Thanh Tâm đang ở đầu điện thoại bên kia: “Tổng giám đốc Trần, video chúng ta cần đang ở đây, để tôi gửi cho anh”
Sau một phút, Trần Thanh Minh vốn tĩnh lặng như gà lại đột nhiên hô lên một tiếng vô cùng vui mừng kinh ngạc: “Thực sự là ông trời giúp người tốt mà.

Quá tốt rồi.

Tôi lập tức đăng tải cái video này lên”
Nói xong anh ta lập tức cúp điện thoại, Lạc Hiếu Nhã nghe thấy giọng hô lên vì vui mừng của anh ta, không kiềm được bật cười thành tiếng.

Cô đáp lại Hoắc Tùng Quân bằng một biểu tượng cảm xúc “ôm ôm”, bên kia lập tức đáp lại một biểu tượng “hôn hôn”.

Cũng không biết là Hoắc Tùng Quân lấy biểu tượng kia ở đâu nhưng nhìn thực sự rất giống biểu cảm hôn hôn bình thường của anh.


Khóe miệng Lạc Hiếu Nhã ngừng cười, lập tức gọi điện thoại cho ông nội Hoắc, bên kia dường như nhấc máy trong một giây.

Giọng nói già nua qua điện thoại truyền tới: “Cô nhóc Hiếu Nhã, thế nào rồi, thằng nhóc Hoắc Tùng Quân kia có gửi video cho cháu chưa”.

“Gửi rồi ạ.

Cảm ơn ông nội, video này của ông rất quan trọng đó ạ” Lạc Hiếu Nhã vội vàng nói cảm ơn, giọng nói vô cùng thân thiết.

“Vậy thì tốt rồi.” Giọng nói của ông nội cũng mang theo ý cười.

Lạc Hiếu Nhã tò mò hỏi một câu: “Ông nội, sao ông lại có được video đó ạ? Cháu nhớ lúc đó ông không lấy điện thoại ra quay video mà?”
Giọng nói của ông nội Hoắc lộ ra vẻ đắc ý và kiêu ngạo: “Ông bảo tài xế của mình theo dõi, chính cậu ta đã quay lại”
Lạc Hiếu Nhã nhớ là sau khi ông nội giả vờ té ngã, bên cạnh vẫn nhất quyết giúp cô nói lại hiện ứng đám đông kia, trong mắt cũng lộ ra ý cười, chắc hẳn là nhờ tài xế của ông nội, Ông nội cũng thực sự rất đáng yêu đó.

Hai người nói với nhau mấy câu, ông nội cũng sợ rằng sẽ quấy rầy cô xử lý công việc, liên nói: “Cô nhóc Hiếu Nhã, đợi đến khi nào rảnh thì nhớ cùng thằng nhóc kia về nhà ăn cơm nhé, Ông nội sẽ làm món thịt kho tàu sở trường cho cháu.

Nghe Hoắc Tùng Quân nói cháu thích ăn thức ăn ngọt miệng, nhất định cháu sẽ thích món đó”.

Lạc Hiếu Nhã vội vàng gật đầu đáp lại: “Được, đến lúc đó nhất định cháu sẽ tới thăm ông”
Sau khi ông nội cúp điện thoại, ngân nga vài câu hát, chuẩn bị đi tìm ông Trương hàng xóm để khoe khoang là cháu trai sẽ dẫn cháu dâu về nhà.

Đến lúc Hiếu Nhã về đây rồi, nhất định ông nội phải mời ông Trương tới, khoe khoang thật nhiều về cháu dâu của ông nội.

Vừa quay đầu đã nhìn thấy mẹ Hoắc đứng ở trên tầng, nhướn mày hỏi: “Bây giờ con còn học nghe lén người khác nói chuyện điện thoại sao?
Thật không có quy củ gì cả”
Mẹ Hoắc đối diện với ánh mắt của ông nội, rồi mới dần dần tỉnh lại tinh thần từ trong nhận thức, giải thích: “Bố, con không nghe lén bố nói chuyện điện thoại, chỉ là con vừa đúng lúc đi xuống, vô tình nghe được thôi ạ”.


Ông nội chỉ hừ lạnh đáp lại, không nói gì, chống gậy chuẩn bị rời đi.

Mẹ Hoắc vểnh môi, sắc mặt vô cùng lúng túng, cuối cùng bà ấy vẫn không yên lặng được thêm, lên tiếng hỏi ông nội: “Bố, sao bổ lại đồng ý cho Hoắc Tùng Quân với Lạc Hiếu Nhã đến với nhau chứ.

Con thừa nhận là bản thân cô ta cũng có những ưu điểm riêng, vẻ ngoài nhìn cũng không tệ.

Nhưng so với cô ta thì vẫn còn nhiều cô gái thông minh xinh đẹp và có năng lực hơn mà.

Lựa chọn cho Tùng Quân của chúng ta có thể nhiều hơn nữa, sao bố lại chọn cô ta cơ chứ?”
Ông nội nghe được lời này của bà ấy, cuối cùng cũng quay đầu lại nhìn bà ấy.

Thấy sắc mặt bà ấy đang cố kiềm cơn tức giận, dáng vẻ rất không phục, đột nhiên mở miệng: “Còn có thể là vì sao nữa.

Có nhiều lựa chọn ngoài kia như vậy nhưng con trai cô lại hết lần này đến lần khác theo đuổi cô gái kia.

Có vô vàn lựa chọn tốt nhưng thằng nhóc chỉ chọn một người đó là đã thấy đủ rồi.

Hà Lan, tôi biết cô không thích Hiếu Nhã nhưng tôi có thể bảo đảm nếu như cô chia rẽ tình cảm giữa hai chúng nó, đời này cô sẽ không có con dâu đâu.


Cả đời này cô sẽ không thể ôm cháu, không tin thì cô có thể thử một lần”.

Những lời này khiến cho mẹ Hoắc không biết nói lại như nào.

Ông nội lắc lư vui vẻ chống gậy đi ra cửa, vừa đi vừa than thở: “Tôi phải nói là mắt nhìn của Tùng Quần so với cô còn tốt hơn nhiều.

Cô nhìn cái cô gái An Bích Hà mà cô chọn đi, miệng chỉ toàn lời nói dối, lừa nhà họ Hoắc chúng ta nhiều năm như vậy, căn bản có thể thấy nhân phẩm của cô không được”
Những lời này chạm trúng tim đen của mẹ Hoắc, bà ấy giận tới mức hơi thở ngưng trệ, giận tới mức tim gan đều thấy nhói đau.

Sau khi Hoắc thị đăng tải thông tin đính chính đó, bà ấy cũng biết An Bích Hà đang lừa gạt tình cảm của bọn họ.

Hoắc Tùng Quân có thể cho người đăng tải thông tin truyền đi như vậy thì đã xác nhận chắc chắn chuyện này là sự thật nên anh mới làm như vậy..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.