Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 336: Chương 335





Sau khi hôn một lát, hai tay của cô ta để lên trên ngực của Ngô Thành Nam, khẽ thở dốc: “Thời gian không còn sớm nữa, hay là chúng ta đến gặp ông nội của anh trước đi.”
Ngô Thành Nam nhìn đồng hồ, lát nữa ông cụ định ra ngoài đi dạo.

Đợi đến khi quay về thì đã muộn rồi.

.

Truyện Đoản Văn
Anh ta đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao đi như tên lửa.

Hai người đi đến nhà họ Ngô, Ngô Thành Nam đưa An Bích Hà vào nhà chính.

Nhà họ Ngô được xây theo kiến trúc Việt Nam điển hình, sân trước và vườn sau vô cùng cổ kính, nhưng vẫn thoáng toát lên sự uy nghiêm khiến cho An Bích Hà không khỏi hồi hộp, tay chân lóng ngóng.


Ngô Thành Nam liếc thấy dáng vẻ căng thẳng của An Bích Hà, nhắc nhở: “Ở trước mặt ông nội của anh thì phải thể hiện thật tốt.

Đừng quá căng thẳng, tự tin lên.

Hơn nữa, ông cụ rất coi trọng quy củ, nhất định phải chú ý cách ăn nói.”
Vẻ mặt của An Bích Hà vô cùng lo lắng, gật đầu.

Ngô Thành Nam để cô ta ngồi trong phòng khách rồi một mình đi vào phòng làm việc của ông cụ ở trên tầng.

An Bích Hà hồi hộp ngồi ở trên ghế sô pha, người giúp việc của nhà họ Ngô rót trà cho cô ta, toàn bộ quá trình đều không nói một lời nào, dáng vẻ nghe lời, vẻ mặt cũng vô cùng nghiêm túc.

Cô ta không dám quan sát trắng trợn nhà họ Ngô, chỉ cẩn thận liếc mắt nhìn đồ đạc trong nhà và đồ chưng bày ở trong phòng.

Quả thật không cùng một cùng một đẳng cấp với nhà họ An, nhìn qua rất có khí thế.

Mỗi một món đồ trang trí đều cực kỳ quý giá, mặc dù không giàu có như nhà họ Hoắc, nhưng mà cũng là dòng họ có nguồn gốc sâu xa.

Nghĩ đến việc sau này cô ta sẽ gả cho Ngô Thành Nam rồi sống trong ngôi nhà như thế này, tim của An Bích Hà cũng nóng lên.

Xem ra thì gả cho Ngô Thành Nam cũng rất tốt.

Nếu như có thể nhận được sự yêu thích của ông cụ thi cô ta lại càng có hy vọng.

Rất lâu sau, Ngô Thành Nam mới ra ngoài rồi nói với An Bích Hà: “Ông nội gọi em vào.”
An Bích Hà vội vàng đứng lên, cẩn thận sửa sang lại quần áo của mình, chắc chắn tất cả đều ổn thỏa thì mới đi lên tầng, đi theo phía sau Ngô Thành Nam vào trong phòng làm việc của ông cụ đầy trang nhã.

Vừa vào đến cửa, áp lực lập tức đập vào mặt.


Ông cụ nhà họ Ngô đã hơn sáu mươi tuổi.

Gương mặt lộ rõ nếp nhăn, nhất là ở giữa hai chân mày, hai vệt nếp nhăn hằn sâu cực kỳ nổi bật, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể thấy là người nghiêm túc và cứng nhắc.

Ông cụ ngồi sau chiếc bàn đọc sách rất lớn, phía sau là một dãy giá sách chứa đầy sách, làm cho ông cụ lại càng nghiêm túc hơn.

Trái tim của An Bích Hà run lên, thật may là có Ngô Thành Nam đứng bên cạnh cô ta nên mới làm dịu đi sự lo lắng của cô ta: “Chào ông nội Ngộ”
Ông cụ Ngô nhìn cô ta từ trên xuống dưới, chau mày lại theo thói quen.

Nhìn thấy bắp chân của An Bích Hà run lên, mới lên tiếng: “Ngồi xuống đi”
Cô dè dặt ngồi cạnh Ngô Thành Nam, vừa mới ngồi vững đã nghe thấy ông cụ Ngô nói: “Tôi đã xem qua hợp đồng rồi”
Trái tim của An Bích Hà đập mạnh, vội vàng nói: “Hợp đồng này chỉ được soạn thảo trong thời gian rất ngắn.

Nếu như ông nội Ngô cảm thấy có gì không ổn thì có thể nói ra, chúng ta có thể lập tức sửa đổi”
Ông cụ Ngô lắc đầu: “Không có gì không ổn cả, chỉ là thắc mắc không biết liệu nhà họ An nhượng lại nhiều lợi ích như vậy là cần nhà họ Ngô làm gì?”
Trong lòng của An Bích Hà thoáng thả lỏng, cúi đầu cười khổ: “Nếu như không gặp phải khó khăn thì nhà họ An cũng sẽ không phải làm đến mức này.


Thật sự là chúng tôi đã bị nhà họ Hoắc ép đến mức không có đường lui rồi nên chỉ muốn tìm kiếm sự che chở của nhà họ Ngô.

Không cần nhà họ Ngô phải làm hao tổn lợi ích của mình, chỉ cần có thể công khai đứng ra bảo vệ nhà họ An, cho nhà họ An có cơ hội để thở là đủ rồi.”
Ông cụ Ngô trầm mặc: “Tại sao là cô lại đến đây? An Vu Khang đâu rồi?”
Cô ta vừa nói ngước mắt lên, ánh mắt bị thương nhìn ông cụ Ngô: “Vốn là bố cháu muốn tự mình đến đây, nhưng mà bởi vì nhà họ An xảy ra chuyện lớn như vậy nên ông ấy đã tức giận đến mức bị bệnh.

Cháu thật sự không đành lòng nhìn bố tiếp tục như vậy cho nên mới thay bố đến đây gặp ông”
An Bích Hà biết tình hình của nhà họ Ngô.

Ông cụ Ngô chỉ có một người con trai, nhưng mà con trai cố ý muốn kết hôn với người phụ nữ mà ông cụ không thích rồi vì không có cách nào làm cho ông cụ đồng ý nên con trai ông ta đã đưa con dâu cùng bỏ trốn.

Ông cụ tìm bọn họ rất nhiều năm nhưng vẫn không có chút tin tức nào.

Nhiều năm sau, chỉ khi người cháu Ngô Thành Nam này quay lại mang theo tin tức của con trai ông ta thì ông cụ mới biết rằng con trai và con dâu đều đã qua đời, chỉ để lại người cháu đích tôn này..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.