Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù

Chương 339: Chương 338





Sợ rằng An thị lại phải rơi vào nguy hiểm rồi.

Ở trên xe, An Vu Khang ngồi do dự rất lâu, rốt cuộc cũng không nhẫn tâm nên đã xuống xe kiểm tra tình hình.

Mới vừa xuống xe đã nhìn thấy có người đang nằm trước xe, mơ mơ hồ hồ không thấy rõ nhưng mà thật sự là không có chút động tĩnh nào cả.

Trong lòng ông ta lại càng luống cuống, người này chắc vẫn chưa chết đâu.

An Vụ Khang run lẩy bẩy bước xuống xe.

Sau khi đi đến trước mặt người kia thì ngồi xuống.

Dưới ánh đèn của xe mới có thể nhìn rõ dáng vẻ của người này.

Đây là một người phụ nữ với làn da trắng nõn, khuôn mặt lại cực kỳ dịu dàng.

Tuy không có bất cứ biểu cảm nào nhưng từ trong ra ngoài vẫn có thể cảm nhận được sự thùy mị.


Ông ta cẩn thận kiểm tra hơi thở của người phụ nữ kia, rồi thở phào nhẹ nhõm sau khi thấy rằng người phụ nữ ấy vẫn còn hô hấp.

Ngẩng đầu nhìn xung quanh cũng không thấy bất cứ người nào.

Hơn nữa, đoạn đường này cũng vừa hay không nằm trong phạm vi giám sát.

An Vu Khang cau mày, quyết định ôm ngang người phụ nữ này lên rồi đặt vào chỗ ngồi phía sau.

Ông ta ngồi lên xe, nhìn thoáng qua người phụ nữ kia, cắn răng, đạp mạnh chân ga rồi lái xe đến ngôi nhà mà trước kia ông ta đã lén mua.

Vừa mở cửa xe, khi ông ta chuẩn bị đưa người phụ nữ kia xuống xe thì đã nhìn thấy ngón tay của cô ta giật giật, mí mắt từ từ mở ra.

Hai người nhìn nhau, trong nháy mắt, cơ thể An Vu Khang căng thẳng.

Ông ta còn chưa kịp lên tiếng thì lại nghe thấy người phụ nữ kia nói: “Ông là ai? Đây là đâu?”
Cô đỡ trán đứng dậy, nhíu chặt hàng lông mày lá liễu, ngón tay xoa nhẹ huyệt Thái Dương, vẻ mặt vô cùng đau khổ: “Tôi là ai? Tại sao tôi lại không thể nhớ bất cứ điều gì chứ?”
An Vu Khang vừa nghe thấy những gì cô ta nói, ánh mắt chợt sáng lên rồi tiến lên phía trước và đỡ bả vai của cô ta, nói với giọng đầy dịu dàng: “Trên đường về nhà tôi đã gặp cô.

Cô bị ngất xíu.

Bởi vì chỗ cô ngất khá gần nhà của tôi cho nên tôi mới quyết định đưa cô về đây”
Người phụ nữ kia nhìn ông ta ngơ ngác, vẻ mặt mờ mịt.

Mặc dù tuổi tác không còn nhỏ nhưng mà so với những cô gái trẻ tuổi xinh đẹp lại càng dịu dàng hơn.

An Vu Khang bị cô ta nhìn thì ngay lập tức cảm thấy bối rối.

Ông ta là mẫu đàn ông theo chủ nghĩa nam quyền điển hình, thứ thích nhất chính là những người phụ nữ dịu dàng như vậy.

Bất kể là vẻ ngoài hay là tính cách thì người phụ nữ này cũng vô cùng thích hợp với tâm tư của ông ta.


“Cơ thể cô sao rồi? Còn có chỗ nào khó chịu không? Có cần phải đến bệnh viện để kiểm tra lại không?” Ông ta không khỏi hạ giọng, thể hiện sự quan tâm mập mờ.

“Không muốn, tôi không cần phải đến bệnh viện đầu” Người phụ nữ kia vừa nghe thấy ông ta nói vậy thì cả người run lên, nhìn An Vu Khang vô cùng đáng thương: “Tôi không muốn đến bệnh viện.

Tôi cũng không biết tại sao nhưng mà vừa nghĩ đến chuyện phải đi bệnh viện thì trong lòng tôi liền thấy sợ hãi.”
An Vu Khang mềm lòng: “Vậy thì không cần phải đến bệnh viện nữa.

Cô không thể nhớ được bất cứ chuyện gì à? Cô cũng không thể nhớ được nơi mình sinh sống sao?”
Người phụ nữ gật đầu, mím môi, cúi đầu xuống: “Tôi chỉ có thể nhớ mang máng rằng có người gọi tôi là “Sở Hân”.

Còn lại thì không thể nhớ ra bất cứ điều gì cả”
“Sở Hân” An Vụ Khang đọc thầm cái tên này, cảm thấy thật sự là cái tên này rất phù hợp với cô.

Sở Hân đỏ mặt khi thấy ông ta dịu dàng nhớ tên của mình, len lén liếc nhìn ông ta.

Bình thường, An Vu Khang luôn sống trong nhung lụa, mặc dù đã năm mươi mốt tuổi nhưng mà vẫn cực kỳ nho nhã và có khí chất riêng của người đàn ông trưởng thành, vô cùng hấp dẫn người khác.

An Vụ Khang thấy cô ta lén nhìn trộm dáng vẻ của mình thì trong ánh mắt lộ ra sự đắc ý.

“Nếu như cô không biết nhà mình ở đâu thì tạm thời có thể ở lại chỗ này của tôi.” An Vu Khang vô cùng hào phóng chỉ ngôi nhà phía sau lưng.

“Tôi sống ở đây có khiến cho người nhà của ông cảm thấy không thoải mái không?” Sở Hân có chút lo lắng.


An Vu Khang xua tay: “Không cần lo lắng.

Đây là ngôi nhà khác của tôi, vẫn luôn để trống không có người ở.

Cô có thể ở lại đây”
Bao lâu cũng được.

Ông ta không thể nói ra câu nói phía sau kia, nhưng nhìn thấy gương mặt này của Sở Hân thì tâm tư bị lay động, ánh mắt nóng bỏng.

Sở Hân không có chỗ nào có thể đi nên chỉ có thể đồng ý.

Hai người cùng nhau đi vào trong nhà.

Sở Hân rất có năng lực, nhanh chóng dọn dẹp mọi thứ từ trong ra ngoài thật sạch sẽ.

Cô ta thấy bên trong còn có một chút rau cải liền dùng chỗ rau cải ít ỏi này để làm ra những món ăn thơm ngon..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.