Sở Minh Nguyệt không phải người ngốc nghếch.
Cô ấy là họa sĩ nên cảm xúc còn nhạy cảm hơn Lạc Hiếu Nhã rất nhiều.
Nhìn cây nến thơm trong tay của cô, khi đến gần hơn, ánh lửa chiếu lên lông mày của cô ấy, vừa yên tĩnh lại vô cùng yên bình.
Cô nói khẽ với Lạc Hiếu Nhã: “Nếu như trong trái tim của tớ, ngọn lửa đã cháy lên rồi thì phải làm sao đây?”
“Vậy thì phải dập tắt nhân lúc nó chưa đốt cháy hoàn toàn”
Lạc Hiếu Nhã vừa nói xong thì lập tức dứt khoát lấy hai ngón tay bóp mạnh, dập tắt ngọn lửa ở bấc đèn.
“Á, nóng thật đấy!”
Cô hít một hơi, nhìn ngón tay trắng nõn của mình giờ đã đỏ bừng lên.
Sở Minh Nguyệt bất đắc dĩ kéo tay của cô đi đến chỗ vòi nước.
Nhìn thấy không có chuyện gì thì mới thở phào nhẹ nhõm: “Cậu còn dám học người ta tay không dập lửa à”.
“Tớ, không phải là tớ muốn để cậu hiểu rõ sao..” Lạc Hiếu Nhã nằm đầu ngón tay nhìn cô ấy, giương mắt hỏi: “Cho nên bây giờ cậu nghĩ như thế nào?”
Cô đã nghe Hoắc Tùng Quân nói khi Châu Hữu Thiên định lừa gạt cô.
Nên cô cũng muốn sở Minh Nguyệt tiếp xúc với anh ta quá nhiều.
Cô sợ rằng Sở Minh Nguyệt sẽ bị tổn thương.
Cây nến thơm đã tắt, khói xanh cũng không còn, chỉ để lại dây bấc đèn đã cháy..
Sở Minh Nguyệt nhìn chăm chú cây nến này.
Rất lâu sau, đột nhiên cử động, cô ấy cầm bật lửa lên, “Phù”, tiếp tục đốt nến.
Lạc Hiếu Nhã đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô ấy ngơ ngác.
Sở Minh Nguyệt cầm cây nến, cười với cô ấy đầy dịu dàng: “Hiếu Nhã à, lửa đã cháy thì không thể dập tắt đầu”
Vẻ mặt của cô ấy cực kỳ bình tĩnh, giống như là đã đưa ra một quyết định rất quan trọng.
Chuyện này có vẻ giống với trước kia, nhưng lại có vẻ hoàn toàn khác nhau.
“Bây giờ tớ chỉ biết là tớ thích Châu Hữu Thiên và anh ấy cũng thích tớ.
Anh ấy đang cố gắng theo đuổi tớ và tớ muốn cho anh ấy cơ hội, cũng xem như là cho bản thân cơ hội.
Nếu như anh ấy phụ lòng tớ..”
Sớ Minh Nguyệt nói tới đây thì dừng một chút, nhìn thẳng Lạc Hiếu Nhã: “Nếu như anh ấy phụ lòng tớ thì tớ cũng chấp nhận.”
Ánh mắt của Lạc Hiếu Nhã vẫn dán chặt lên mặt cô ấy.
Qua rất lâu mới đột nhiên cười: “Nếu như cậu đã có quyết định thì tới cũng sẽ không nói thêm gì nữa.
Minh Nguyệt à, tớ chỉ mong cậu được hạnh phúc.”
Đừng như cô của trước đây.
Sở Minh Nguyệt biết cô đang nghĩ đến điều gì.
Trước đây, trong chuyện tình cảm Hiếu Nhã đã phải chịu tổn thất rất lớn.
Rơi vào kết cục đó nên mặc dù bây giờ đã ở bên Hoắc Tùng Quân nhưng mà những vết thương lúc trước sẽ không thể nào phai mờ.
Dù cho đã lành nhưng vẫn sẽ để lại những vết sẹo.
Cô tiến lên ôm lấy Lạc Hiếu Nhã, nói bằng giọng nói nhẹ nhàng: “Hiếu Nhã à! Cậu đừng lo lắng, tớ tự biết có chừng mực”
Ngày hôm sau, Hoắc Tùng Quân đưa cô đi làm giống như thường ngày.
Sau khi Lạc Hiếu Nhã xuống dưới nhà thì nhìn thấy Hoắc Tùng Quân mặc âu phục, đi giày da, nhìn như một chú cún khiến cho cô không nhịn được mà xông lên.
Hoắc Tùng Quân tưởng rằng cô muốn ôm mình nên vui vẻ dang tay ra.
Anh còn chưa kịp nói gì thì đột nhiên thấy chân bị giẫm mạnh.
Mặc dù cô không đi giày cao gót nhưng là mà vẫn có gót giày.
Khi giẫm lên còn dí thêm hai vòng.
Hoắc Tùng Quân bực bội rên rỉ, Lạc Hiếu Nhã lập tức thả lỏng chân.
Nhìn thấy trên đôi giày da sáng bóng sạch sẽ của anh có thêm dấu gót giày màu xám.
Lạc Hiếu Nhã hừ lạnh rồi nhanh chóng ngồi lên ghế bên cạnh người lái, cài chặt dây an toàn, quay mặt ra ngoài cửa xe.
“Hiếu Nhã à, em có chuyện gì vậy? Anh chọc giận em khi nào à?”
Vẻ mặt của Hoắc Tùng Quân hoang mang, lên xe theo cô.
Lúc anh hỏi những lời này thì Lạc Hiếu Nhã chỉ đáp lại bằng tiếng hừ lạnh.
Anh sờ đầu, từ đầu đến cuối vẫn không nghĩ ra được rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu.
Cho đến khi Lạc Hiếu Nhã xuống xe, hai người cũng không nói với nhau câu nào.
Nhìn Lạc Hiếu Nhã đi vào công ty, bóng lưng biến mất không còn nhìn thấy, anh cau mày, ánh mắt kỳ quái.
Cho đến lúc ăn cơm chưa, đột nhiên Châu Hữu Thiên gửi một tin nhắn vào trong nhóm.
“Mọi người à, nói cho mọi người một tin tức trọng đại! Tớ đang yêu!” Lâm Bách Vĩ trả lời rất nhanh: “Lại vừa ý con gái nhà nào rồi?”.